Tốc độ vận chuyển như mặt trời trăng sao di chuyển, vi diệu khó điều tra.
Có nên ấp trứng không? Dù là yêu thú thời kỳ thượng cổ, chỉ cần dùng máu đầu quả tim luyện hóa thì trên linh hồn yêu thú sẽ có cấm chế của Tô Kính, không cách nào thoát khỏi.
Đây là thủ đoạn của Binh gia, không thua kém Đạo Môn thu phục yêu ma. Nghĩ đến đây Tô Kính đặt quyết tâm, hắn vận chuyển long xà chân khí một vòng trong trái tim, đã bao bọc một giọt ngưng tụ ở đầu ngón tay, tay đâm vào trong quả trứng.
Phong ấn viễn cổ đã cực kỳ yếu ớt, loại phong ấn này dựa vào hấp thu sức sống của yêu thú ở bên trong để vận chuyển. Yêu thú này vốn là ấu thể, hấp hối, sắp không chống đỡ được nữa. Khi yêu thú chết thì phù văn tổ thành phong ấn cũng tan biến trong thiên địa.
Tô Kính không thể chờ được nữa, nếu nghiên cứu từ từ hắn sẽ được nhiều ích lợi hơn trong phong ấn này. Nhưng yêu thú chết thì hắn không được gì cả.
Phong ấn bị phá từ bên ngoài, trong linh hồn Tô Kính vang tiếng gầm rống khó tả.
Tô Kính hóa đá, tay chân lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, linh hồn hắn run rẩy, Lục Đạo Thần Giám ầm vang phát ra âm rung gấp mấy chục lần.
Tiên khí rách nát này lần đầu tiên không thể bảo vệ linh hồn hắn, Tô Kính bản năng thôi miên mình. Một đồng hồ cát bảy sắc xuất hiện trong linh hồn, từng hạt cát rơi xuống dưới, trước khi hạt cát rơi hết linh hồn hắn sẽ chìm trong giấc ngủ say.
Tô Kính không biết tiếng gầm kéo dài bao lâu, năng lực thôi miên liên quan đến độ mạnh linh hồn. Đồng hồ cát chỉ kéo dài được một phút, sau đó linh hồn hắn sẽ tự động thức tỉnh.
Nếu khi tỉnh dậy mà yêu thú viễn cổ vẫn gầm rống thì linh hồn Tô Kính sẽ bị tổn thương khó thể chữa lành.
Lúc này có hối hận cũng muộn, theo thường thức của Tô Kính loại chuyện này vốn không thể xảy ra. Một thứ hấp hối, bị phong ấn có lẽ mấy chục vạn năm mà còn có năng lực khủng bố thế sao?
Tô Kính không biết rằng lúc yêu thú nhỏ bị phong ấn đã bị bắt xa lìa mẫu thân. Mẫu thân của nó liều mạng phát ra một yêu thuật đánh vào yêu thú nhỏ, nếu tên kia dám hàng phục hài tử của nó sẽ bị công kích.
Lực lượng yêu thuật kia trải qua trăm vạn năm hao mòn đã không có uy lực gì, nhưng hai bên cách biệt cảnh giới quá lớn. Yêu thú là thứ phi thăng tiên nhân, Tô Kính thì chỉ là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.
Linh hồn Tô Kính như con búp bê giấy to, yêu thuật như cây kim dễ dàng đâm thủng phòng ngự linh hồn của hắn.
Loại công kích này huyền diệu ở chỗ nó dẫn phát sợ hãi trong linh hồn ngươi, khiến linh hồn tan vỡ. Khi linh hồn bị thôi miên thì loại công kích này vô hiệu.
Một phút trôi qua nhanh, trứng trước mặt Tô Kính răng rắc nứt ra, tiếng gầm ngừng bặt. Vỏ trứng không tan biến như Tô Kính đoán mà xen lẫn chút long xà chân khí sót lại, hơi thở yêu thú bay vào người Tô Kính, chui vào khí hải đan điền.
Tô Kính đúc lại thân thể, khí hải đan điền mở ra không lớn, vỏ trứng tiến vào tổ hợp lại nhét đầy khí hải đan điền. Khí hải đan điền của người khác khi có khi không rất là mờ ảo, chỉ có chân khí trong khí hải đan điền nối liền với thân thể.
Khí hải đan điền của Tô Kính hình thành một cái vỏ, vỏ bao bọc long xà chân khí lại, bên ngoài có hai loại chân khí mỏng manh bao lấy. Một loại đến từ Âm Phù Kinh, một loại là Thanh Minh Chân Giải. Vỏ trứng mỏng bị long xà chân khí ảnh hưởng không tan biến mà hút vào người Tô Kính, thành một phần thân thể hắn.
Từ trong nhìn ra ngoài vỏ trứng đã khuếch trương cỡ một trượng, từ ngoài nhìn vào trong thì thứ đó chỉ cỡ anh đào, co rút nhỏ hơn nhiều.
Tô Kính tỉnh lại thần hồn xao động kịch liệt, lại là tiếng rống kia bị Lục Đạo Thần Giám hút vào ngưng kết thành phù văn, nó nhấp nháy trong Lục Đạo Thần Giám.
Trong phù văn này ẩn chứa lực lượng không quá mạnh nhưng ẩn giấu quy tắc cao đến mức Tô Kính không hiểu nổi. Dù Lục Đạo Thần Giám có năng lực phân tích đẳng cấp tiên khí, linh hồn Tô Kính nhìn vào chỉ là một đoàn mơ hồ.
Tô Kính lắc mạnh đầu để mình tỉnh táo lại, chợt phát hiện cổ cứng ngắc, không thể kiểm soát thân thể. Chỉ mình Tô Kính nghe được tiếng gầm rống đó, tâm linh còn đang run rẩy.
Tô Kính tìm đủ cách không thể khiến mình bình tĩnh lại, các loại cảm xúc dâng lên trong lòng. Có cảm giác ấm áp xuất hiện gần cổ, mắt Tô Kính thấy một thứ lông xù từ gáy bò lại gần, khi leo qua người hắn thì nó té lăn dưới đất, vùng vẫy đứng dậy.
Loại người đầu đầy hàm số trị, công thức vật lý như Tô Kính cũng không kiềm được bật thốt: Đáng yêu quá!
Trong lòng Tô Kính có cảm xúc khó tả. Yêu thú nhỏ lắc lư xoay người lại, Tô Kính thấy đôi quần mắt đen cực kỳ quen thuộc.
Mợ, đây chẳng phải là gấu mèo sao?
Thế giới này cũng có gấu mèo? Động vật thất bại trong tiến hóa, quái thai, sống dựa vào bán đáng yêu mà xuất hiện tại đây? Thời đại thái cổ là lúc yêu ma có khắp nơi!
Nhưng thứ này thật tốt, có hiệu quả chữa khỏi. Tiếng gầm rống chấn động tâm linh Tô Kính chớp mắt đã bình ổn lại, yêu thú giống gấu mèo bò tới trước mặt hắn, đầu dụi vào mặt hắn.
Cần cổ Tô Kính răng rắc một tiếng có thể nhúc nhích, trong người thì long xà chân khí bị vỏ trứng bao lại, khi điều động rất tốn sức, chỉ có thể từ vỏ trứng thẩm thấu ra một chút miễn cưỡng giữ cân bằng hai loại chân khí.
Tô Kính lắc vai ngồi dậy, vươn tay ôm yêu thú.
Thật sự là gấu mèo? Lông trắng đen giao nhau tuyệt đối không sai, thân thể có hình dạng gấu con. Trong đầu Tô Kính vụt qua mấy trăm quyển sách về loài yêu thú.
Một khoa mục yêu thú thái cổ xuất hiện trong đầu Tô Kính: Ngão Thiết.
Thần Dị Kinh có ghi chép: Ngão Thiết là di chủng của Tỳ Hưu hồng hoang, màu trắng đen, sức nhổ núi cao, miệng như sắt cứng. Leo núi như giẫm trên đất bằng, đấu với rồng phần nhiều là thắng, ăn sừng rồng, sở trường tạo thần binh, giỏi gầm rống, vạn yêu đều tránh...
Ngão Thiết thú được Tô Kính vuốt lông, vặn vẹo trong ngực hắn rất hăng hái. Nó được Tô Kính luyện hóa bằng máu trong tim, mới sinh ra nên lúc này xem hắn là chủ nhân.
Tô Kính há mồm không nói nên lời, may mắn linh hồn bị tổn thương không lớn, không cần điều dưỡng đã bắt đầu phục hồi. Tô Kính lấy một ít kim loại, các loại tài liệu luyện chế trang bị ra khỏi vòng tay, hắn buông Ngão Thiết thú xuống cho nó tự ăn.