Khuyển Thập Lang hỏi Tô Kính:
- Thiếu gia, chúng ta có bao nhiêu thời gian?
Tô Kính nhìn sang Tô Tiên.
Tô Tiên nói:
- Khoảng nửa canh giờ, nếu trong nửa canh giờ không thẩm xong thì chúng ta sẽ đi suốt đêm hoặc nghỉ ngơi ở dịch trạm tiếp theo, chậm hành trình nửa ngày.
Khuyển Thập Lang buồn bực lắc đầu:
- Chỉ có nửa canh giờ, vậy là không nấu canh kịp.
Nam nhân trung niên hãi hùng hỏi:
- Nấu canh gì?
- Ngươi bị ngu sao?
Khuyển Thập Lang vỗ mặt nam nhân trung niên:
- Ngươi tưởng thật sự muốn thẩm vấn ngươi sao? Ta là yêu quái được thiếu gia tốn nhiều công sức bồi dưỡng, luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ như ngươi ăn rất ngon, nguyên khí tràn đầy, rất hiếm có. Nếu có đủ thời gian thêm vào vài vị dược liệu thì siêu bổ, có thể tiết kiệm công phu tu luyện mười mấy năm cho ta.
Tô Kính khuyên nhủ:
- Bỏ đi Thập Lang, thời gian gấp gáp, ăn sống cũng tốt mà. Để ta phối một vị đan dược cho ngươi, giờ chúng ta đang cần lên đường, đừng kén chọn quá.
Nam nhân trung niên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cứng miệng nói:
- Hừ! Đừng hù dọa ta, với ta chẳng qua là chết, các ngươi có nghe nói người Lý gia sợ chết không?
Khuyển Thập Lang lấy làm lạ nói:
- Thì bởi vì ngươi không sợ chết nên ta mới ăn ngươi, khi con người sợ hãi vị thịt sẽ chua, chỉ có thể bỏ hương cay làm giảm bớt, mùi thịt sẽ yếu đi. Ngươi nói cho ta biết ngươi không sợ là đang khoe ngươi ngon hơn người khác?
Tô Kính nhíu mày nói:
- Thập Lang, mau lên đi, không có nhiều thời gian. Trong nửa canh giờ ngươi ăn hết không?
Khuyển Thập Lang nói:
- Ta sẽ cố gắng thưa thiếu gia.
Khuyển Thập Lang lấy cái hộp trong túi da treo bên hông ra, mở nắp. Một mặt hộp là dụng cụ dao, một mặt khác là gia vị. Khuyển Thập Lang kéo ghế qua, ngồi xuống đất cầm bát sứ to trong phòng giam, đổ hết gia vị vào.
Khuyển Thập Lang kéo nam nhân trung niên lại gần, cười nói:
- Đã lâu không ăn sống, ngươi nhớ phối hợp chút.
Khuyển Thập Lang biết Tô Kính đang hù đối phương, nhưng gã cũng rất mong chờ được ăn luyện khí sĩ mạnh như vậy. Khuyển Thập Lang ước gì nam nhân trung niên ngoan cố đến cùng.
Đáng tiếc Khuyển Thập Lang mới dí dao vào chân nam nhân trung niên thì gã đã nghiêng người bò dậy, quỳ hướng Tô Kính, Tô Tiên.
Nam nhân trung niên kêu lên:
- Tha mạng!
Tô Tiên cười nhạo:
- Dứt khoát thật, không uổng là người của Lý gia.
Nam nhân trung niên đỏ mặt tía tai.
- Tha ngươi cũng được nhưng ngươi phải trả cái gì nào đó.
Tô Kính tiếp lời Tô Tiên:
- Nhiếp chính vương sắp thành lập quân mới viễn chinh quốc gia Tà Thần, Lý gia nhất định cũng sẽ tổ kiến quân đoàn. Ngươi là luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ, ít nhất là thủ lĩnh trên vạn người đúng không?
Nam nhân trung niên gật đầu.
Tô Kính tiếp tục bảo:
- Ở trong gia tộc có lẽ ngươi không là gì nhưng trên chiến trường sẽ không tùy ý xuất động cường giả cảnh giới Kim Đan. Ngươi có chút giá trị, đến lúc đó ta cần ngươi cung cấp tất cả tình báo như kế hoạch chiến đấu của Lý gia, tuyến đường hành quân, cấp dưỡng hậu cần, ngươi có thể làm được không?
Nam nhân trung niên cứng người, đây là đang buộc gã phản bội nguyên gia tộc!
- Ngươi yên tâm, ta có cách truyền tin an toàn, dù là lão tổ tông trong nhà các ngươi cũng không thể nào biết chuyện ngươi làm. Nếu ngươi chịu đồng ý ta sẽ để lại chút cấm chế trong linh hồn ngươi, lúc đó ngươi muốn tự sát cũng không được, không cần dán tấm phù này làm gì.
Tô Kính chỉ vào Trấn Hồn Phù, lại nói:
- Sau khi hạ cấm chế ngươi muốn đổi ý cũng được, nhưng linh hồn sẽ không trốn thoát, nó có nơi đến khác. Khi ấy không phải tiểu yêu của ta ăn ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến Phật môn, ngươi tự hiểu.
Nam nhân trung niên bị Tô Kính ép sát gắt gao, bức tường trong lòng đã sụp đổ, giờ gã còn biết nói gì.
Khuyển Thập Lang thất vọng thở dài, nói:
- Thiếu gia, ta khi nào mới có thể ăn người tốt như vậy?
Tô Kính mỉm cười nói:
- Yên tâm, luôn sẽ có kẻ địch cứng đầu không hối cải, ta bảo đảm nếu bọn họ thật sự không sợ thì ta sẽ cho ngươi ăn.
Tô Kính thầm nghĩ: Làm gì có loại người biến mất đó thà bị ngươi ăn cũng không chịu khuất phục. Ăn sói cọp beo gì cũng được, muốn ăn thịt người? Không nên tập quen.
Tô Kính hỏi:
- Được rồi, đừng làm vẻ mặt đó, ở trong Lý gia chắc địa vị của ngươi cũng không trên không dưới đúng không?
Nam nhân trung niên gật đầu, biểu tình hơi mờ mịt.
- Ta sẽ truyền dạy ít thứ cho ngươi, khoảng trăm năm là ngươi sẽ thăng cấp Kim Đan. Nếu như không có ta trợ giúp, dựa vào chính ngươi lăn lộn trong Lý gia ba trăm năm cũng chưa chắc có thể làm được. Thọ nguyên của ngươi dài ba trăm năm không?
Tô Kính nhìn thấu hoàn cảnh của nam nhân trung niên nên mở lời dụ dỗ. Gã có tư chất không tệ, bề ngoài trung niên còn chưa thể thăng cấp Kim Đan là vì không đủ tài nguyên. Người như vậy chắc chắn sẽ ôm lòng oán trách gia tộc.
Gia tộc lớn rất khó xử lý sự việc công bằng, bỏ sót vài thiên tài không xem như mất mác nặng nề đối với hạch tâm gia tộc, nên ít ai hỏi chuyện này.
Nam nhân trung niên không có lòng phản bội Lý gia, giờ bị bắt ép gieo cấm chế linh hồn, lòng chết lặng. Tô Kính ném một cái mồi, miếng mồi trở nên vô cùng quan trọng với gã. Như người chết đuối, ngươi ném cái gì người đó cũng bắt lấy ngay, huống chi nam nhân trung niên được ném cho con đường trường sinh.
Tô Kính thúc giục Tô Tiên:
- Thời gian không còn nhiều, đại tỷ ra ngoài đi, đặt bình chướng thuật đạo giúp ta, có lẽ sẽ gây động tĩnh lớn.
Tô Tiên sửng sốt, nàng không tranh biện với Tô Kính. Tiểu huynh đệ này có lẽ về sau thành tựu còn lớn hơn nàng, cách hắn nói chuyện đã có hơi hướm đại nhân vật.
Tô Tiên không biết rằng kiếp trước Tô Kính ở trong sở nghiên cứu trong mỗi hạng mục hắn cũng là đại nhân vật nói một không hai. Khí chất này không phải được Tiêu Dao Hầu bồi dưỡng mà là có một quốc gia làm hậu thuẫn bồi dưỡng ra.
Tô Tiên ra ngoài, Khuyển Thập Lang ở lại. Tô Kính đặt tay sau gáy nam nhân trung niên, chờ quanh nhà tù bị lĩnh vực Kim Đan ngăn cách hắn mới đưa hình ảnh cổ xà thôn thiên khoanh người điều tức trong Long Xà Đồ Lục vào linh hồn đối phương.
Tin tức này siêu khổng lồ, Tô Kính chỉ làm một động tác đơn giản người đã kiệt
sức, mặt trắng bệch. Hắn bất đắc dĩ nuốt một viên Xung Nguyên đan.