Vị trí nguyên lai, viên hằng tinh kia đã không gặp, Trong lòng Tô Kính biết không tốt lắm, hằng tinh kia lại bị luyện hóa làm Tiên Khí sao?
Hằng tinh làm Tiên Khí mà nói, không cần nhiều thuộc tính lắm, đập tới là có thể đập chết Đại La Kim Tiên. Chỉ hy vọng một luồng Thiên Ma chi khí kia của mình không có bị đối phương phát hiện, như vậy mà nói, còn có một chút khả năng bắt sống đối thủ. Bằng không mà nói, chỉ có thể giết chết hắn lại nói.
Sống cùng chết, giá trị vẫn có chênh lệch.
Sau khi đến, Tô Kính phóng xuất từng hàng chiến hạm, đều là Thần Binh khôi lỗi điều khiển, Thiên Ma chi khí bám vào, tất cả chiến hạm chỉ có một loại vũ khí, chính là phản vật chất pháo.
Cái phản vật chất pháo này, so với Thiên Ma chi khí nghĩ hóa thật nhiều, lực sát thương lớn gấp trăm lần, chỉ là dễ bị phá hư. Tô Kính cũng không lưu ý, thứ này, nguyên bản chính là tiêu hao phẩm, đánh mục tiêu cố định.
Tiên Nhân trong lúc đó chiến đấu, nào có mục tiêu cố định.
Phản vật chất pháo tiêu hao ngọc thạch cấp thấp nhất, lượng nhu cầu rất lớn, mấy năm nay, trên Tinh vực cỡ nhỏ bị Tô Kính chinh phục, đều chuyên môn luyện chế loại vật này.
Hiện tại phản vật chất pháo ở trong không gian không tiếng động phóng ra, đẩy mạnh về phía trước, phá hư từng viên Tinh Thần, thậm chí hủy diệt. Tô Kính suy tính, Tinh Thần ý chí kia không có ly khai tinh vực này, cách làm của bản thân, chính là đầy mạnh. Tinh Thần ý chí kia thấy mình khiêu khích, nói cái gì cũng không thể dễ dàng tha thứ, dù cho mình mang một đống giúp đỡ.
Quả nhiên, Tô Kính khiêu khích thành công, ở chỗ sâu trong tinh Không, một thân ảnh bay tới
- Y? Biến dạng sao?
Tô Kính nhìn Đại La Kim Tiên bay tới kia, cũng kinh ngạc. Tinh Thần ý chí này biến thành Tiên Nhân, toàn thân không có nửa phần hoả khí, trái lại ôn nhuận như ngọc.
Dáng người của Tiên Nhân kia hơi cao hơn Tô Kính, diện mục thanh tú, trường bào toả ra, chân trần mà đến.
Xa xa thấy Tô Kính, hắn chắp tay nói:
- Còn không có hỏi qua tính danh của đạo hữu.
- Tô Kính. Các hạ thì sao?
- Ô Địch.
- Các hạ làm như vậy, là coi ta dễ động thủ như vậy?
Tô Kính nhìn Ô Địch, biểu hiện trên mặt cực kỳ cổ quái.
- Vì sao phải động thủ? Năm đó là ngươi hủy bố trí của ta, ta không có tìm ngươi phiền phức, ngươi lại xuất thủ với ta?
Ô Địch cũng vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Năm đó, ngươi cũng không phải là thái độ này a!
- Ngươi lúc ăn cơm, bị người đoạt chén, sẽ rất vui vẻ sao?
Ô Địch nới với Tô Kính.
Hai người ở trong tinh không, đối diện mà đứng, cách xa nhau không quá nửa dặm, đối với Kim Đan mà nói cũng là mặt đối mặt.
Tô Kính tìm không được cơ hội động thủ, đối phương không công kích, chính là một bộ thái độ phòng ngự.
- Danh không chánh, ngôn không thuận? Ai, cái thế đạo này, làm tặc cũng gian nan như thế.
Tô Kính thở dài một tiếng.
- Nếu như ta chạy thoát, đối với ngươi mà nói mới là gian nan.
Ô Địch nhìn Tô Kính, cười nói:
- Phía sau ngươi nhiều giúp đỡ như vậy, thái độ của ta không tốt cũng không được.
- Ngươi mạnh hơn chúng ta.
- Cường giả cuối cùng cũng chết, ta thật vất vả thu được sinh mệnh chân chính, tại sao phải cùng ngươi chém giết. Tối đa buông tha hết thảy ở đây a.
Ô Địch nghiêm túc nói. Nếu hắn trốn, Tô Kính thật đúng là không có biện pháp gì.
Ngươi muốn đánh, ta bỏ chạy, thái độ này của Ô Địch, Tô Kính không thể làm gì.
Hắn là dựa vào người đông thế mạnh, Ô Địch kia đừng xem rất gần, nếu như không chịu cùng Tô Kính đánh, Tô Kính cũng không có cơ hội cuốn lấy hắn.
Quấn không được mà nói, Đại La Tiên Khí cũng uổng công.
- Ngươi không thể nam nhân một chút, theo ta nhất quyết sinh tử sao?
- Thứ nhất, ta không có giới tính, ngươi có thể nhìn. Thứ hai, nếu nam nhân mà nói, hai người chúng ta đơn đả độc đấu, những giúp đỡ kia của ngươi đều ly khai.
Ô Địch dầu muối không tiến.
- Ngươi muốn thế nào?
Tô Kính có loại ảo giác, phảng phất như mình mới là người ăn thiệt thòi.
- Ngươi đường xa mà đến, còn hỏi ta nghĩ thế nào?
Ô Địch kỳ quái hỏi.
- Ta không nghĩ tới ngươi sẽ không động thủ. Cho nên căn bản không có biện pháp gì tốt.
Tô Kính ăn ngay nói thật.
- Sau khi ngươi động thủ, dự định đối đãi ta thế nào?
- Nếu như ngươi có thể sống, ta liền để ngươi dung hợp trong một món Tiên Khí, trở thành vô thượng Tiên Khí trấn áp vị diện. Chết mà nói, giá trị hạ thấp, tối đa thành tựu Đại La Tiên Khí, sau này tiến giai cũng tiêu hao thật lớn, rất phiền phức.
- Nói như vậy, dù ta tự sát, đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt?
Trong mắt Ô Địch có tiếu ý.
Khí thế của Tô Kính bị áp chế nói:
- Ta hỏng hảo sự của ngươi, cuối cùng cùng ngươi kết thành hận thù, giết chết ngươi cũng không tính là thua thiệt. Lẽ nào, còn có đường khác thương lượng?
Ánh mắt Ô Địch nhìn Hỗn Độn Tiên Chu ở xa xa, chậm rãi nói:
- Ngươi, là muốn ta và vật này dung hợp cùng một chỗ ah?
Tô Kính gật đầu, nói:
- Chính là thứ này, vốn là một khỏa Tinh Thần đã bị ta luyện chế thành chiến hạm, nếu như có thể dung hợp ngươi đi vào, nhất định sẽ trở thành Tinh Thần chiến hạm.
- Chí hướng cao xa a, ngươi muốn thống nhất Vũ Trụ này sao?
Tô Kính hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết lịch sử?
Ô Địch lắc đầu, nói:
- Không lâu sau khi ta sinh ra trí tuệ, tài nguyên của ta cũng rất là có hạn, bằng không cũng sẽ không như vậy.
Tô Kính vừa nghe đối phương nói như vậy, đã biết chuyện này còn có chỗ để nói. Hắn bắt đầu giảng giải chuyện Vũ Trụ đại kiếp nạn cho Ô Địch nghe.
Ô Địch cau mày nói:
- Ta nói căn cơ của mình sao lại bất ổn, hóa ra Vũ Trụ đã bị hao tổn, loại Tinh Thần như ta đây sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất. Bằng không hiện tại ta đã sớm trở thành Đại La Kim Tiên vô thượng rồi.
- Vậy ngươi dự định thế nào?
Tô Kính hỏi.
Ô Địch rơi vào trầm tư, dĩ nhiên hắn đối với Tô Kính vẫn chưa tiêu hận ý. Thế nhưng vấn đề là Tô Kính người đông thế mạnh, hắn không có biện pháp miểu sát Tô Kính, một khi bị cuốn lấy, phỏng chừng bản thân hắn cũng sẽ ngã xuống.
Đối với Tinh Thần ý chí mà nói, liều mạng cùng với địch nhân là chuyện không có giá trị nhất. Trạng thái linh hồn của hắn kỳ dị, nhất định sẽ không có cách nào chuyển sinh được. Một khi chết chính là chết, quay về Thiên Địa.