- Ngươi nói chuyện... linh tinh. Lần này không hỏi ngươi vấn đề trước đó, ta chợt nảy một ý mới, không kiềm nén được nữa.
- Ý gì?
- Ngươi cung cấp tình báo là thật sự?
- Tuyệt đối chân thật.
Vô Ưu công chúa nói:
- Vậy ta bán cho Chu gia, để Chu gia thăm dò hư thực, ngươi thấy sao?
Chu Dũng ngẩn ngơ, gã tự tin mình không bị ma nhiễm, đi Ngọc Kinh thành rèn luyện là sự thật. Nhưng muốn Chu Dũng chịu trách nhiệm, khiến Chu gia đi dò đường thì gã không có can đảm.
Vô Ưu công chúa cười nói:
- Ta sẽ trả ngươi lại cho Chu gia, vị trí Diễm Đế Minh không có phần của ngươi. Chu gia xử lý ngươi thế nào là chuyện của Chu gia. Tiền Chu gia đầu tư vào ngươi xem như lãng phí.
Mọi người câm nín. Nếu Chu gia không phục thì làm theo lời Chu Dũng nói, theo tình báo gã cung cấp đi tấn công Đại Thánh sơn, vậy là chứng minh trong sạch của gã, chứng minh Diễm Đế Minh sai.
Nhưng Chu gia dám không? Nếu Chu gia sai thì nguyên bộ đội tiến công đều mất.
Vô Ưu công chúa còn thả Chu Dũng trở về, Chu gia sẽ không dám mở cấm chế của Chu Dũng. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một Chân Tiên bị ma nhiễm sẽ mang đến cái gì cho Chu gia?
Lẽ ra Chu Dũng nói mình vào Đại Thánh sơn, vậy trước đó gã là Thiên Tiên, nếu không trong hoàn cảnh ảnh chiếu dị vực muốn ma nhiễm một Thiên Tiên là không thể. Ma môn không có lực lượng như thế trong Đông Tần, không thì đã trực tiếp ra tay ở Quỳnh châu. Nhưng xung quanh Đại Thánh sơn là phạm vi ảnh chiếu dị vực, Chu Dũng rất khó nói rõ.
Nếu chỉ từng đi qua thì không sao hết, khả năng bị ma nhiễm rất thấp. Nhưng khi Chu Dũng đi là Thiên Tiên, khi về là cảnh giới Chân Tiên, đây mới là vấn đề lớn nhất.
- Ngươi là Chân Tiên còn không tin lời mình nói thì có tiền đồ gì nữa?
Lời của Vô Ưu công chúa như dao đâm vào tim Chu Dũng.
Chân Tiên muốn đột phá cảnh giới trở thành Kim Tiên trừ chất chồng tài nguyên ra không thể thiếu đại đạo vững chắc. Chân ngã duy nhất, nếu không tin bản thân thì đời này chỉ ngừng bước Chân Tiên, tuyệt đối không chút cơ may thăng cấp Kim Tiên, có cho bao nhiêu tài nguyên cũng không đủ hoang phí rộng rãi.
Vô Ưu công chúa nhìn mấy trưởng lão Diễm Đế Minh, nói:
- Thật ra đây không phải vấn đề khó khăn của ta mà là của Chu Dũng. Các ngươi ngẫm lại, dù ta thả Chu Dũng đi, hắn phản công có thể tạo ra bao nhiêu tổn thương cho chúng ta? Tối đa chỉ giết được chút người thường, các vị đang ngồi ở đây không tự tin đối phó được hắn sao?
Người Lan Phán Tình ướt mồ hôi lạnh nói:
- Đúng, đây không phải vấn đề của Chu Dũng mà là của tất cả chúng ta. Chúng ta trở thành trưởng lão Diễm Đế Minh, sau lưng có gia tộc hoặc Đạo Cung nâng đỡ, chúng ta đã mất định vị của bản thân.
Vô Ưu công chúa nhấn mạnh:
- Đúng vậy, định vị của bản thân. Diễm Đế Minh có thể cho các ngươi thành tựu Kim Tiên, Đại La, lực lượng sau lưng các ngươi có làm được điều này không? Vì vậy đây không phải vấn đề của ta mà là của các ngươi. Ta mặc kệ, các ngươi tự đi xử lý.
Vô Ưu công chúa nói rồi dẫn người về khoang của nàng, để lại Chu Dũng và bảy trưởng lão.
Lý Chân Nhất là người lên tiếng đầu tiên:
- Ta không sao hết, dù sao Lý gia bây giờ cần dựa vào điện hạ mới kéo dài được, Thân Vương điện hạ còn là lão sư của ta.
La Y nói:
- Tàng Kiếm Đạo Cung, người ta vướng bận duy nhất chỉ có mẫu thân. Đạo kiếm tu một chút vướng bận này đã rất nhiều.
La Y tu hành cổ kiếm đạo, nói câu đó là thật. La Y có tình cảm với Tàng Kiếm Đạo Cung nhưng không đến mức vì nó mà từ bỏ tương lai của nàng.
Chu Long Hổ nói:
- Yêu cầu của Chu gia rất thấp, ta đến đây không phải vì mưu đồ cái gì, tự nhiên thề sống chết theo cùng điện hạ.
Đường Đan Dương nhìn Lộ Minh Vương, Tô Tiên, Lan Phán Tình không tỏ thái độ, lòng thầm lo âu. Nếu ba người cũng giống Chu Long Hổ thì gã biết làm sao?
Vì an toàn xử lý Chu Dũng là cách đơn giản nhất, nhưng sẽ đắc tội Chu gia. Hoàng đế cũng không chịu làm chuyện này, vì Đường gia có đáng để Đường Đan Dương chuốc rắc rối không?
Vô Ưu công chúa đi nhẹ nhàng, để lại vấn đề khó cho bọn họ. Vô Ưu công chúa về phòng ngủ của mình, đuổi Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đi, nàng nằm trên giường cách trần nhà ngắm trời đêm.
Vũ trụ có giới hạn, nhưng bên ngoài vũ trụ là cái gì?
Chút tính toán trần gian thật buồn cười, nhưng nếu nàng không giúp Tô Kính thì ai làm? Khi nào phụ thân mới ra khỏi Vạn Tiên điện?
Vô Ưu công chúa chợt nhận ra nàng vẫn luôn là một thiếu nữ, đôi lúc bờ vai của phụ thân mới là đáng tin cậy nhất. Khi Vô Ưu công chúa hoang mang, người đầu tiên nàng nhớ đến không phải Tô Kính mà là phụ thân Khương Diễm.
Đã mấy trăm tuổi còn chưa chính chắn, Vô Ưu công chúa nhắm mắt lại ngăn cách ánh sao, bốn phía vẫn lạnh lẽo cô đơn. Mộ Ngân Mâu ở trong phòng, không phát ra hơi thở sự sống khiến khoang càng âm lạnh.
Mộ Ngân Mâu phát hiện cảm xúc của Vô Ưu công chúa, lấy làm lạ kêu lên:
- Vô Ưu?
- Ngân Mâu, ngươi nói xem cuối cùng Diễm Đế Minh sẽ như thế nào?
Mộ Ngân Mâu tùy ý trả lời:
- Thì không tồn tại thôi, giống Chu Dũng.
- Ừm, trong quá trình theo đuổi vĩnh hằng bất diệt nhìn thứ bên cạnh mình lần lượt hủy diệt thật là mỉa mai.
Mộ Ngân Mâu kéo ghế ngồi dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ là khoang tàu hơi rộng, nhìn ra ngoài có thể thấy mặt biển:
- Có gì phải cảm khái, sinh mệnh của chúng ta rất dài, đáng tiếc không có thời gian đó.
Trong ánh sao mặt biển có màu đen như bị ma nhiễm.
Mộ Ngân Mâu nằm thoải mái trên ghế, cái ghế bện bằng cỏ tiền, nằm xuống yêu khí toàn thân yên tĩnh lại, bớt chút táo bạo.
- Chu Dũng sẽ thế nào?
- Sẽ chết, chỉ sớm hay muộn. Hắn ít nhất bị Ma môn lợi dụng, thời gian Chu Dũng đi chắc là lúc Ma môn đã chuẩn bị xong xuôi. Chu Dũng mang về tình báo khiến bên Đông Tần không bắt được cơ hội phá hoại kế hoạch ma nhiễm của Ma môn.
- Ừm, vốn khó phát hiện, Tần Nghiên lợi dụng nguyên từ thần quang che chắn biến hóa. Nhưng tình báo của Chu Dũng đúng là làm Đông Tần hơi lơi lỏng.
Mộ Ngân Mâu nói:
- Chu Dũng là vô tội nhất.
Giọng Vô Ưu công chúa trong trẻo như khúc nhạc:
- Có lẽ đi.
Mộ Ngân Mâu hỏi:
- Nếu tâm tình không tốt hai chúng ta tìm một Liệt Thiên Hạm chơi đi?
Vô Ưu công chúa ngồi dậy, vui vẻ hơn nhiều:
- Được đấy!