Lúc này có một binh sĩ dùng bao đựng tên của mình công kích tiêu diệt một tên khế ước giả nhỏ yếu.
Binh sĩ trên Phi Vân Nham lập tức hoan hô, Tô Kính nhíu mày, tuy không phải mình chiến tranh nhưng tâm tính của binh sĩ rất cần thiết. Hiện tại là cuộc chiến sinh tử, tuy binh sĩ xem thần quốc thành nơi săn bắn cũng không tệ.
Trước khi đến, Tô Kính đã ban bố điều lệ chồng chất, có quy tắc quân công chi tiết. Những binh lính này đến thần quốc có chuẩn bị chết trận nhưng bọn họ khát vọng địa vị.
Những binh sĩ kia vừa rồi tiêu diệt một khế ước giả đã tiêu hao bao đựng tên, đây là một công lao. Nếu như có thể tiêu diệt mười khế ước giả thì hắn được đề bạt thành tinh nhuệ. Cấp bậc quân đoàn khác biệt, sau khi chết trận trợ cấp không giống nhau, quân công có thể hối đoái đồ vật cũng khác nhau.
Ai cũng mơ tiến lên quân đoàn tinh nhuệ, chỗ đó trang bị là tốt nhất, có thể gia tăng năng lực sống sót trên chiến trường lên vài lần tới vài chục lần.
Tất cả mọi người nghe nói binh lính quân đoàn tinh nhuệ kia, người nhà được tiếp tới Võ Thánh đảo và phân thổ địa. Binh lính thủ hạ của Tô Kính dựa theo đẳng cấp mà có thổ địa lớn nhỏ khác nhau. Những thô địa này không thể bán, đây là quy định chết. Nếu như ngươi không muốn có thể cho quốc gia thuê. Quốc gia thuê giá cả không hài lòng cũng có thể cho kẻ khác thuê.
Có thổ địa các binh sĩ không có nổi lo về sau. Diện tích Võ Thánh đảo cực lớn, thích hợp canh tác cực nhiều. Cho dù mỗi người chia trăm mẫu ruộng đồng vẫn có đại lượng nơi hoang vu phân phối..
Tô Kính hiểu tâm tình của những binh sĩ này, sẽ không trở ngại các binh sĩ hoan hô, dựa theo quân quy, bọn họ không rời cương vị trong thời gian nghỉ ngơi là được.
Số lượng binh sĩ có vũ khí tư nhân không nhiều, binh sĩ cũng có người giàu có, thời điểm Tô Kính xử lý quân dụng phẩm sẽ mua bao đựng tên tốt. Hắn còn cầu một luyện khí sĩ luyện chế đồ vaajtj cho hắn, trận pháp bên trong vô cùng đơn giản, từ đó chiến sĩ Tiên Thiên kỳ cũng có thể tập trung công kích.
Lôi Tư Lâm bộc phát lực lượng cuồng bạo phá hủy hi vọng của khế ước giả. Hắn nhìn tràng diện quân đội Tô Kính đại chiến và học hỏi mười phần, hơn nữa còn học không kém.
Khế ước giả liên tục trở về, không thể trở về đều bị Lôi Tư Lâm giết cả rồi, chiến đấu đã vô cùng thê thảm. Tô Kính cau mày nhìn Trọng Nguyên.
Trọng Nguyên đã thoát ly chiến đấu, sắc mặt không đep chút nào. Nàng cũng cơ cảnh, không có biểu hiện ra mặt với Lôi Tư Lâm, nàng đi lên Phi Vân Nham của Tô Kính, Trọng Nguyên thở dài.
- Lôi Tư Lâm có phiền toái, ngươi nói như thế nào?
Tô Kính nhìn Trọng Nguyên và hỏi.
Trọng Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta muốn né tránh.
- Vì cái gì!
Tô Kính kinh ngạc.
- Loại chuyện này ai dính vào ai chết. Ta không có giao tình với hắn, chỉ mới biết gần đây mà thôi.
Trọng Nguyên nói rất thật sự. Nàng và Lôi Tư Lâm không tính là người quen.
- Có biện pháp gì tốt hay không?
Tô Kính mịt mờ hỏi.
Trọng Nguyên cười khổ nói:
- Chúng ta nói ra miệng thì chủ ta sẽ biết rõ, vấn đề này cần hắn lĩnh ngộ.
- Vậy thì không có biện pháp.
- Ân, không có biện pháp, chúng ta quay trở lại thành Nhất Lý đi.
Trọng Nguyên dùng ngữ khí khẩn cầu. Nàng khác với Tô Kính, theo lý thuyết nàng phải đi ngăn cản Lôi Tư Lâm. Vấn đề là nàng ngăn cản được sao?
Nàng xem ra Lôi Tư Lâm đã điên rồi.
Cho nàng thời gian trăm năm, Trọng Nguyên có lòng tin áp chế Lôi Tư Lâm, hiện tại không được. Hiện tại đi ngăn cản Lôi Tư Lâm chính là châu chấu đá xe.
- Vứt bỏ hắn như vậy?
Tô Kính nhìn Lôi Tư Lâm đang điên cuồng, dường như đang hỏi mình.
- Không chết được nhưng sắp rồi.
Trọng Nguyên đã không có kiên nhẫn.
Nếu không phải thần quốc đặc thù, Bạch Tử Thần không dám hàng lâm, hiện tại đã sớm xuất hiện trước mặt Lôi Tư Lâm và bóp chết hắn. Đồng thời bóp chết gia hỏa xem náo nhiệt bên cạnh.
- Không tạm biệt sao?
- Tùy tiện lưu người là được, xử lý công việc kiến thiết tại đây, Phi Vân Nham đưa cho hắn, chúng ta quay về.
- Phi Vân Nham rất đắt.
- Ta đền bù tổn thất cho ngươi.
Trọng Nguyên sắp khóc, ở nơi này càng lâu nàng càng không được tự nhiên.
- Vậy được rồi.
Tô Kính phân phó một thủ hạ luyện khí sĩ xử lý chuyện tại thành Thập Diệp, sau đó điều khiển chiến xa, lưu lại Phi Vân Nham, mang theo Trọng Nguyên bay trở về thành Nhất Lý.
Trọng Nguyên lo lắng là có đạo lý, Lôi Tư Lâm đã chiến đấu điên cuồng, đã sớm đánh lui khế ước giả hoàn toàn, hắn lúc này mới nghĩ tới chuyện của Tô Kính, sẽ tìm Tô Kính, Tô Kính đã đi và lưu lại luyện khí sĩ được hắn nhiệt tình khoản đãi. Hắn căn bản không quan tâm chuyện Tô Kính đi không từ giã. Thậm chí còn không nghe lý do.
Nội tâm Lôi Tư Lâm nóng bỏng, kỳ thật chuyện trùng kiến phòng thủ thành thị cũng không quan tâm. Hắn trong chiến đấu cảm nhận được số lượng quy tắc khổng lồ, hắn đã đụng chạm đến thần lĩnh vực, lại chiến đấu thêm vài trận, thần cách không dám nói, ít nhất có thể đốt thần hỏa.
Phối hợp thần cách không hoàn chỉnh, hắn khi đó chính là Bán Thần.
Bán thần và thần linh khác biêt như ngày đêm, chẳng khác gì phàm nhân. Bán thần lại có tuổi thọ vô hạn, chỉ cần không bị giết, bán thần có khả năng tiến giai thành tâần cực lớn.
Lôi Tư Lâm căn bản cũng không có nghĩ tới, Bạch Tử Thần muốn giết hắn. Trong lòng của hắn vẫn còn tưởng tượng, chính mình thành thần sẽ xứng đôi với Bạch Tử Thần. Khi đó hai thần linh có thể tổ kiến thần quốc khổng lồ hơn.
Vĩnh sinh bất tử, vĩnh viễn ở cùng với Bạch Tử Thần!
Lôi Tư Lâm kích động toàn thân run rẩy, hắn lại dùng thần lực khống chế, người bên cạnh chỉ có thể cảm giác được khí thế của hắn tỏa ra càng mạnh.
Chuyện thành Nhất Lý, Lôi Tư Lâm ném qua một bên, phân phó luyện khí sĩ Tô Kính lưu lại toàn quyền kiến thiết thành thị, hắn bỗng nhiên đi mật thất tu hành và ném thủ hạ qua một bên.
Thần quan cao tầng thành Thập Diệp tu tập với nhau, không dám mở miệng nói chuyện. Lôi Tư Lâm quá cường đại, bọn họ không dám có quan hệ với Lôi Tư Lâm, cũng cảm giác Lôi Tư Lâm đến nhưng không thể tránh né.
Không thể nói tì nói cái gì? Lôi Tư Lâm làm cái gì thì bọn họ hiểu, và Trọng Nguyên cũng như vậy, hoàn toàn không dám ngăn cản.