Cơ Vô Song cười như điên, không giống trước kia:
- Không tệ, thức tiên thuật này gọi là Nguyệt Vô Song đi!
Lúc trước Cơ Vô Song vì mọi người mà cố ngụy trang, giờ gã cười rất thoải mái.
Bao nhiêu năm qua ủy khuất cầu toàn.
Tô Kính không vũ nhục nhưng lòng Cơ Vô Song ấm ức, hắn đối xử không vkahức nghiệt chút nào, nhưng ngày xưa cái người cương liệt muốn cùng nát với vị diện quyết không vcho kẻ địch quân lương đến bây giờ thành bộ dạng như vậy.
Không phải Cơ Vô Song tự cam sa đọa, gã chỉ tuyệt vọng.
Mãi đến ngày kia Tô Kính giết ảnh chiếu của Cơ Vô Song, ý niệm trong ảnh chiếu vỡ nát không tìm về được nữa.
Nếu Tô Kính quan tâm bí mật của Cơ Vô Song thì đã giữ lại mấy thứ này, dùng cách khác. Thôi, tóm lại là đại ân đại đức.
Cơ Vô Song một hơi tiêu diệt mấy hạm đội mạnh nhất xung quanh, phun ra một hơi ức chế. Cơ Vô Song không vắt óc nhớ tọa độ quê hơng nữa, một ý tưởng lóe lên: Chỉ cần chinh phục toàn vũ trụ thì sớm muộn gì cũng trở về quê hương.
Rắc!
Không gian dưới chân Cơ Vô Song phát ra tiếng vỡ nát, gã độn quang biến mất, mang đi hạm đội của gã. Hạm đội thu hoạch không nhiều nhưng không thể tiếp tục nữa, mới rồi trên chiến trường mọi thứ trong vạn dặm đều bị cuốn vào không gian tan vỡ.
Trận pháp cường đại của hạm đội lẽ ra không cho phát ra tiên thuật, nhưng Cơ Vô Song đã làm được.
Khi ở gần thế giới Thần Châu, bị pháp tắc thiên đạo ảnh hưởng, Nguyệt Vô Song của gã nghiền nát một không gian.
Cơ Vô Song về hậu phương, hơi mệt mỏi, kiểu công kích này không thể xằng bậy, nếu có Kim Tiên ở một bên rình ngó thì gã sẽ nguy hiểm, rất có thể sẽ chết.
Nhưng Cơ Vô Song mới lĩnh ngộ ra tiên thuật này, không thực nghiệm mà dùng cách tu luyện lặp đi lặp lại cầu chứng, không biết qua bao nhiêu năm mới đạt tới hiệu quả hôm nay.
Cơ Vô Song không nghĩ mà run, tính cách thật của gã là như vậy, dám nghĩ dám làm, chưa từng hối hận.
Cơ Vô Song không biết rằng một thức tiên thuật Nguyệt Vô Song đem đến rung động cỡ nào cho người ta. Tiết tấu tấn công của quân địch đều thay đổi.
Lực lượng Kim Tiên cường đại khiến kẻ địch hơi tuyệt vọng.
Vì thế giới của bọn họ bị Kim Tiên phá hủy. Mấy trăm Kim Tiên dẫn dắt hạm đội tiên nhân cường đại nhổ tận gốc lực lượng chống đối trong tinh hệ. Bọn họ trốn ra, mang theo tọa độ lúc trước có được muốn tìm điểm dừng chân.
Không ngờ thế giới này cũng có Kim Tiên.
Đây không phải Kim Tiên bản xứ nhưng thế giới này khổng lồ như vậy, ở vòng ngoài sinh ra Kim Tiên không có gì lạ.
Trong tinh hệ của họ đã có Kim Tiên như vậy, không quan tâm thế giới của mình bị phá hoại, lo thăng cấp cảnh giới trước. Đáng tiếc những Kim Tiên đó chiến chết, bọn họ không đợi đến khi chủ vị diện lớn lên đã chết trận trong chiến tranh Kim Tiên xâm nhập. Nếu không thì giao hòa với pháp tắc thiên đạo của vị diện mình đâu đến nỗi bị một hơi tiêu diệt tinh vực.
Rắc!
Một Liệt Thiên Hạm hạng nhì vỡ nát, mấy chục bóng người bay ra khỏi Liệt Thiên Hạm mạnh mẽ trốn về trận địa nhà mình. Kẻ thù không dám truy kích, hai phe dần tách khỏi chiến trường rút ra sau.
Đông Tần không muốn bỏ vào nhiều lực lượng liều chết tại đây. Nếu đám kẻ địch này không có quê hương, họ rời đi sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho Đông Tần.
Sau này kẻ địch khác xuất hiện mới là rắc rối nhất, Đông Tần cần thời gian chỉnh hợp lực lượng, kiến tạo hệ thống phòng ngự khổng lồ, liên hợp với Binh gia bảo vệ thế giới Thần Châu.
Kẻ địch đúng là xao động, người của dị vị diện có đầu hàng cũng không được đối phương chấp nhận.
Số lượng quá khổng lồ thì sao tin đây? Nếu bùng nổ phản loạn tổn thương thế giới Thần Châu sẽ là hậu quả không gì sánh kịp, đáng sợ hơn tổn thương của Ngư Nhân đế quốc nhiều.
Hơn nữa những người này sau khi đi vào chắc chắn có cách làm ra tọa độ tỉ mỉ đưa đi.
Ai dám bảo đảm nhà mình không có gián điệp? Tinh vực bị diệt, trong số người trốn ra có lẽ có gian tế kẻ địch xếp vào.
Mấy chục vạn chiến hạm bao phủ trong cảm xúc bi quan.
Cơ Vô Song chỉ có làm một lần trên chiến trường mỗi ngày đã là tai họa ngập đầu với chậm rãi. Họ từng đánh nhau với Kim Tiên, biết tiêu hao kiểu này trong một ngày Kim Tiên sẽ lấy lại sức.
Chiến hạm cỡ nhỏ còn có thể bổ sung, chiến hạm cỡ lớn mất là mất, không thể tạo ra cái mới. Đó là vũ khí lấy hành tinh làm cơ sở trực tiếp chế tạo ra đưa vào trời sao.
Hành tinh như vậy cũng qua công xưởng luyện hóa, lợi dụng lực lượng trung tâm sao để luyện chế chiến hạm. giờ bọn họ biết đi đâu tìm ra hành tinh đã được luyện chế? Đó là nguyên tinh vực tích lũy mấy trăm vạn năm.
Hơn nữa lúc đó bọn họ ít nhiều gì có chút Kim Tiên, giờ Kim Tiên đã bị kẻ địch giết sạch, trốn ra được mạnh nhất chỉ cỡ Chân Tiên. Nếu không thì kẻ địch làm sao mặc cho họ chạy trốn?
Bởi vì bọn họ nhỏ yếu nên kẻ địch lười truy kích. Bọn họ tự sinh tự diệt, vài trăm ức người có là gì khi trong vũ trụ? Không tìm thấy nơi thích hợp sinh tồn rất nhanh sẽ chết hết.
Chiến đấu kéo dài càng lâu lực lượng của Đông Tần càng mạnh, vbên Thần Binh đế quốc sẽ từ nơi khác điều về tinh nhuệ. Ban đầu Thần Binh đế quốc chỉ không có thời gian, nếu có thời gian, nhiều tinh nhệu trở về thì chủng tộc xa xứ này không có hy vọng công chiếm Thần Châu.
Thần Châu hiện tại không có Kim Tiên vị diện mình, nhưng số lượng Chân Tiên nhiều hơn kẻ địch, vật tư dồi dào.
Tô Mộ vào Thập Tuyệt trận tầng thứ bảy, thả hỗn độn tiên chu ra, dưới chân nàng là đại dương.
Tô Mộ lắc đầu, chân thân của nàng là thái sơ lôi long, biển cả đối với nàng tựa như bồn tắm. Xẻma Thập Tuyệt trận không đặc biệt nhằm vào ai, chỉ tự động vận chuyển.
Tổng hợp lại tình báo đã có rồi phân tích là cho ra kết luận, Thập Tuyệt trận chủ yếu không phải ngăn cản bước chân của mọi người mà là sinh ra thứ kia.
Đối phương chỉ hy vọng ngươi thắng khó khăn, ngươi dùng lực lượng càng lớn thì đối phương thu hoạch càng cao.
Thủ đoạn của Ma môn ghê gớm thật.
Tô Mộ nghĩ đến đây xòe tay trái, Hỗn Độn Thần Hỏa toát ra Thiên Tru Thần Nhãn ở chính giữa nhìn xung quanh. Bốn mươi chín Lôi Long đại chú trên cánh tay trái hóa thành cờ mây vòng quanh người Tô Mộ.