Các quý tộc đã bị một vòng công kích từ trên không trung của Tô Mộ làm cho hôn mê. Mặc dù chỉ có hơn một trăm kỵ sĩ chết, binh lính bình thường cũng không có mấy người chết. Thế nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, may mà có tường thành, may mà có tường sắt đại trận bảo vệ. Nếu không phải như thế mà nói, trên tường thành đã không có người nào còn sống nữa rồi.
Đối phương khẳng định là không bỏ được dùng càng nhiều trang bị tiến hành công kích, cho nên mới chỉ nhằm vào Ám Kim kỵ sĩ đả kích.
Nếu như không có tường sắt đại trận mà nói, mưa tên mà đối phương đánh xuống, đối với binh lính bình thường mà nói, quả thực là một trận giết chóc a.
- Ta cho hai người các ngươi mỗi người năm trăm đạo binh, ở doanh thứ ba phía sau. Chuyện các ngươi phải làm chính là xử lý tất cả kỵ sĩ có thực lực ngang hàng với các ngươi. KHông để cho bọn họ tạo thành ảnh hưởng đối với quân đội.
Tô Mộ nói với hai phù yêu.
- Vâng, chủ thượng.
Hai phù yêu này đều đi lĩnh năm trăm đạo binh địa ngục. Lực chiến đấu của bản thân hai người các nàng đã không có gì khác biệt với cường giả Kim Đan nhất trọng. Trong tay lại còn có chiếc chùy tròn cấp bậc Đạo Khí, cho nên lực chiến đấu rất mạnh. Năm trăm đạo binh địa ngục tinh nhuệ ở trong tay các nàng, như vậy cũng có thể phát huy ra được lực chiến đấu lớn nhất.
Khuyết điểm của các nàng chính là số lượng đạo binh có thể khống chế quá ít, năm trăm không phải là cực hạn. Thế nhưng cũng không tới được số lượng một ngàn.
Tô Mộ vung tay, lại thả ra hai trăm phù yêu, đều được luyện chế từ phù chú, tuổi thọ chỉ có mấy ngày mà thôi.
- Đi đi.
Tô Mộ thả những phù yêu này ra, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái. Tính mạng của bọn chúng quá ngắn ngủi, trí tuệ cũng không quá cao, căn bản không có khả năng trường sinh. Cho nên loại yêu vật này là yêu vật đáng thương nhất.
Đáng tiếc thời gian có hạn, nếu không mà nói, nàng cũng sẽ không luyện chế ra loại phù yêu này. Từ số lượng Tiên Thiên linh mộc mà nàng có được từ Tiên Cảnh cũng đã đủ để luyện chế ra càng nhiều phù yêu cao cấp hơn.
Chờ sau khi đánh hạ thành thị này xuống, như vậy cũng có thể tính toán luyện chế ra phù yêu cao cấp.
Mộc phù yêu có thể tu hành, những phù yêu bằng giấy thường này lại không thể tu hành được. Bất quá lực chiến đấu cũng tương đương với luyện khí sĩ cảnh giới Trúc Cơ. Lại còn có thể đánh ra yêu thuật đơn giản, lại còn không sợ chết. Từ phí tổn mà nói, những phù yêu bằng giấy này cũng không rẻ một chút nào. Sau khi kích thích, chỉ có tính mạng mấy ngày mà thôi. Sau khi tử vong, cái gì cũng không còn, lập tức hóa thành tro bụi.
Chiến xa của Tô Mộ sải bước, Lưu Bạch và An thấy thủ đoạn của nàng, trong lòng đã bị thuyết phục. Hai đạo Lôi Long thoáng cái đánh xuống, kín kẽ không lọt khe, giống như là hai tên Ám Kim kỵ sĩ này tự mình đụng vào vậy. Hơn nữa từ đầu tới đuôi, trang bị ở trên người Ám Kim kỵ sĩ cũng không có phản ứng một chút nào. Hiển nhiên tốc độ công kích của Tô Mộ đã vượt qua năng lực phản ứng của trận pháp.
Không có đủ thủ hạ, như vậy muốn kiềm chế Tô Mộ là chuyện không thể nào. Có chủ soái như vậy, trên thực tế đây là bi kịch của thành thị số năm.
Ít nhất phải có một cường giả Kim Đan cửu trọng trấn giữ thì mới có thể bảo vệ được cho thành thị số năm. Đáng tiếc bản thân của thành thị số năm này cũng không phải là trọng điểm. Vốn kế hoạch của Hắc Mạn đế quốc định lấy số ba thành thị làm trung tâm, sau đó lại tiến lên về phía trước.
Minh quân căn cứ vào tin tức tình báo của Đường Hà mới tạo ra kế hoạch tác chiến như vậy. Bây giờ nhìn lại, kế hoạch rất là hữu hiệu.
Chiến xa của Tô Mộ bắt đầu điều tra bên trong thành, hiện tại nàng không thể dựa vào cảm giác bị động để tiến lên nữa. Bản thân làm chủ soái, nếu như bị người ta đánh lén mà nói, như vậy cả quân đội sẽ bị diệt vong.
Cường giả của địch nhân vẫn tập trung ở trung tâm thành thị như cũ. Mà bốn phía thành thị là quân đội quý tộc, cường giả phân tán ra chung quanh. Làm như vậy đối với việc tấn công nàng cực kỳ có lợi.
Binh lính phía trước đã vọt vào trong thành thị, tập kết ngay tại chỗ. Phương pháp chiến đấu của Minh quân luôn là như thế. Công phá cửa thành trước thì mới vượt qua tường thành. Địch nhân cực kỳ khó có thể thích ứng được với loại phương pháp chiến đấu này.
Mà điều kiện tiên quyết của loại phương pháp này là địch nhân không dám ra khỏi thành dã chiến, tới phá hủy trang bị phá hỏng cửa hành.
Bất quá, lần này quân đội tiến vào thành thị lập tức rơi vào trong khổ chiến. Binh sĩ bên địch nhân chen chúc mà đến, cơ hồ đã đánh quân đội tiến vào thành ra ngoài thành.
Trên hai chiếc chiến xa bắn ra công kích mạnh mẽ, các luyện khí sĩ ở phía trên chết trận toàn bộ. Lúc này mới củng cố trận địa vững chắc. Ngay sau đó, Ma tượng đã bay qua tường thành, dọn dẹp toàn bộ binh sĩ ở trên tường thành.
Các Ám Kim kỵ sĩ bất đắc dĩ phải lùi về phía sau. Bọn họ phá hủy hơn bốn mươi cỗ Ma tượng, thế nhưng đối với cục diện chiến đấu cũng không có bất kỳ một chút ý nghĩa nào.
Tường thành nhanh chóng bị công chiếm, quan quân tiến vào thành thị cũng không cao hứng một chút nào. Bởi vì trong thành thị này, đường phố rất hẹp, kiến trúc vô số, dày đặc tới mức độ đáng sợ.
Mỗi một chỗ đều là nơi có thể xảy ra khổ chiến.
Mà thành thị này lại được trận pháp bảo vệ, những kiến trúc do tảng đá tạo thành kia vô cùng kiên cố. Nếu muốn phá hủy thì phải vận dụng Tiểu Ngũ Hành pháo. Mà giá tiền khi bắn Tiểu Ngũ Hành pháo rất lớn, không thể nào dùng để đối phó với nhiều kiến trúc bình thường như vậy.
Hai phù yêu mang theo năm trăm đạo binh, theo quân đội tiến vào trong thành thị, hai mắt các nàng không ngừng tìm kiếm, trong nháy mắt đã nhìn thấy một chi bộ đội hơn bốn trăm người đang xông về phía một chiếc chiến xa ở gần phía trước.
Cỗ chiến xa kia ngăn một cái đường nhỏ lại, điên cuồng bắn ra tên nỏ, các luyện khí sĩ ở phía trên đã có chút mỏi mệt.
Một phù yêu ở trong đó thi triển ra một yêu thuật, năm trăm đạo binh ở phía sau cũng lóe lên theo nàng. Chạy về phía chiếc chiến xa ở phía trước kia.