Vô Ưu công chúa cười nói.
- Ồ? Khi đó, ta sẽ không chờ có người đánh tới cửa, ta sẽ giết tới trước. Nếu như không phục thì cứ giết chết a.
Khẩu khí của Tô Kính rất là thô bỉ.
- Có đạo lý!
Không phải là Vô Ưu công chúa chưa từng nghĩ như vậy, chẳng qua nàng cảm thấy là địch với toàn thiên hạ, chuyện này quá khó khăn. Hiện tại nhớ tới lực lượng ở trong tay phụ thân. Những vấn đề này cũng đã không phải là vấn đề nữa rồi.
- Cho nên, phu nhân, không cần lo lắng tới những vấn đề này. Người một nhà chúng ta, chỉ cần tiếp tục phát triển như vậy, cho dù có hơn trăm đồng minh thì cũng không phải là vấn đề. Nàng nhìn Thiết Vô Hồn và Thiết Vô Dung xem. Đều là người mà phụ thân chuẩn bị cho chúng ta giữ lại a.
Vô Ưu công chúa im lặng không nói, phụ thân chi viện cho nàng. Đó là ở mặt ngoài. Mà Tiêu Dao Hầu chi viện cho Tô Kính là rất rõ ràng, cho nên có lẽ đã sớm bắt đầu chuẩn bị a.
Đột nhiên toát ra hai Vu sư như Thiết Vô Dung và Thiết Vô Hồn, lại mang theo mấy ngàn Tiểu Vu sư đầu nhập vào quân doanh. Loại chuyện này, nếu như không phải có Tiêu Dao Hầu bày mưu đặt kế, người nào sẽ đi tin tưởng cơ chứ?
Có lần này sẽ có lần thứ hai, như lúc Tiêu Dao Hầu ở Nam Cương vậy. Không chỉ có không giết mà còn thu mua không ít Bộ Lạc. Sauk hi những người này gia nhập đế quốc, đại đa số người đều trở thành lực lượng tư nhân của Tiêu Dao Hầu. Thề sống thề chết thần phục.
Cả Nam Cương đế quốc, trừ dòng chính của Tiêu Dao Hầu ra, ai cũng không chen vào được. Chỉ sợ có một thành trong đó đầu nhập vào dưới trướng của Tô Kính, như vậy lực lượng ở trong tay Tô Kính sẽ một lần nữa tụ tập được mấy trăm vạn người.
Những người này đều là chiến sĩ bộ tộc hung hãn, không có tâm địa gian giảo. Sẽ tuyệt đối trung thành với Tô Kính. Lấy những chiến sĩ bộ tộc này làm nòng cốt, Tô Kính có thể kéo thêm bao nhiêu người gia nhập nữa cơ chứ?
Không cần nghĩ cũng biết, tương lai ở trong Tà Thần quốc độ sẽ xảy ra chuyện gì. Cửu đại gia tộc phân chia đất đai, mà Tô Kính tuyệt đối sẽ được phân một chén canh, hơn nữa còn là chén canh quan trọng nhất.
Đến lúc đó, thực lực vi tôn, chỉ cần Tâm Ý Tông đưa ra một nhân vật Kim đan cửu trọng, như vậy sẽ không còn ai dám vung tay vung chân trước mặt phu thê hắn nữa rồi.
Tô Kính gọi Tố Nhân Long tới, bảo hắn chỉnh đốn quân bị. Trú đóng ở trong thành thị này, bắt đầu công tác gây dựng lại.
Nội dung gây dựng lại chính là đào sạch sẽ tất cả thành trì dưới mặt đất, đem thành trì dưới mặt đất biến thành thương khố vật liệu của mình. Chủ yếu là dự trữ lương thực, cộng thêm dự trữ tài liệu cấp thấp.
Vị trí địa lý của nơi này không tệ, khoảng cách với hòn đảo phía bắc trong Địa Ngục tam đảo chỉ có chưa đầy ngàn dặm lục địa.
Tương lai nếu như cho thuê cảng, đểphòng các gia tộc quấy rối, trú đóng quân đội, như vậynơi này sẽ chính là hậu phương rất lớn.
Mà bây giờ chiến tranh, thành thị này cũng sẽ giữ vị trí rất là quan trọng, trấn giữ yếu đạo nam bắc. Xuất phát từ nơi này, trong phạm vi tám trăm dặm, có hai đường bộ, một đường thủy. Khoảng cách như vậy ở bên trong phạm vi công kích của chiến hạm lơ lửng. Chỉ cần mười mấy phút đồng hồ là có thể lập tức phát động công kích.
Tô Kính phải trú đóng ở chỗ này ước chừng mười ngày. Trừ việc gây dựng lại thành thị ra, hắn còn phải luyện chế ra Bạch Hổ khinh kỵ binh.
Dưới tình huống tài liệu đầy đủ, trong mười ngày là Tô Kính có thể luyện chế ra được hơn ngàn Bạch Hổ khinh kỵ binh. Hắn đã quyết định, chuyện này, không nên làm phiền Thần Lâm, nhất định phải tự thân động thủ. Chỉ có tự thân động thủ thì Bạch Hổ khinh kỵ binh mới có thể tấn cấp lên thành Bạch Hổ trọng kỵ.
Trong thần miếu, thần quang phóng lên trên cao, Tô Kính quay đầu lại, thấy Cơ Vô Song đã bị đánh tới mức lỗ chân lông cũng có máu tươi tràn ra. Cả người giống như bị huyết vụ bao quanh, bay lên trên cao.
- Để ta đi!
Tô Kính không dám tin vào hai mắt của mình, người hầu của thần linh kia đã bị đánh cho gần như tàn phế rồi. Sao lại còn có lực chiến đấu như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ bản thân hắn cứ rút lui như vậy là hơi sớm hay sao?
Ngay sau đó, hai luyện khí sĩ hoàng gia cũng bay ra, bất quá chỉ dám phi hành ở trên đường chân trời, không có thảm như Cơ Vô Song. Chỉ là bản thân mỗi người lại thiếu một cánh tay mà thôi.
Thiếu cánh tay, đối với bọn hắn mà nói, vẫn có thể chữa trị được. Cơ Vô Song thì bị thương nặng, cảnh giới không bị đánh rớt cũng coi như rất là may mắn rồi.
Tỷ đệ của Thiết Vô Hồn cũng không biết sẽ như thế nào.
Tô Kính đang nghĩ như vậy, Thiết Vô Hồn cũng bay ra. Ở trên không trung vẽ ra một đường cong, giống như là một con ong mật nhỏ, còn phát ra tiếng ong ong.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa đều biến sắc, đang định giết trở về thì tên người hầu của thần linh kia đã từ đỉnh Kim Tự Tháp bay ra, nặng nề rớt xuống mặt đất.
Vẻ mặt của Thiết Vô Dung tràn ngập giận dữ, từ trên đỉnh Kim Tự Tháp bay ra, cầm thiết trượng ở trong tay vọt xuống phía dưới. Một tiếng ầm ầm vang lên, tên người hầu của thần linh kia bị nện vào tảng đá, cả người lập tức bị khảm vào bên trong.
Lúc này Tô Kính mới chú ý tới, tên người hầu của thần linh kia đã bị đánh cho bẹp dí.
- Dám đả thương huynh đệ của ta!
Thiết Vô Dung rống giận, thiết trượng tung bay, hung mãnh đập vào trên thân thể người hầu của thần linh. Mắt thấy thân thể người hầu của thần linh này, thịt vụn bắn tán loạn. Mỗi một trượng rơi xuống không biết đã có bao nhiêu linh hồn bị đánh cho nát bấy.
Thịt vụn ở trên không trung hóa thành hắc khí, bị thiết trượng của Thiết Vô Dung hấp thu. Nàng là Vu sư, những linh hồn này đối với vũ khí của nàng mà nói, là vật đại bổ. Hấp thu nó cũng là tránh tiện nghi cho Tà Thần.
Linh hồn bị đánh nát bấy cũng là chất dinh dưỡng. Nếu như nàng không thu thì cũng sẽ bị Tà Thần thu vào trong thần miếu. Sẽ tạo thành binh khí chiến tranh mới.
Một đạo quang mang màu vàng từ tay Vô Ưu công chúa bay lên, chìm vào trong thân thể của Thiết Vô Dung. Nhất thời Thiết Vô Dung ho ra một ngụm máu đen. Nàng một mặt tiếp tục công kích, một mặt nói lời cảm tạ Vô Ưu công chúa. Không phải là nàng không bị thương, chẳng qua là thân thể của nàng cường hãn nhất, cho nên mới còn có thể chiến đấu như vậy.