- Chúng ta đi gặp Tiêu Dao Vương đi.
Người U Minh Đạo Cung khẽ thở dài:
- Người của chín gia tộc còn không gặp được.
- Cái đó khác, Tiêu Dao Vương sẽ gặp chúng ta. Nhưng xem cách làm của Tiêu Dao Vương, hoàng đế thì không giữ gìn Mộ gia được rồi, chẳng bằng bây giờ chúng ta...
Mọi người ngầm hiểu, đã không giữ được vậy sao không cùng nhào lên chia một chén canh?
Mộ gia luôn rất keo kiệt, qua lại với Đạo Cung cũng tính toán chi li. Nói đến thì Mộ gia không có bằng hữu nào, còn thua Lý gia.
- Vậy... Ai dẫn đầu?
Đạo sĩ Thần Mộc Đạo Cung chỉ vào Kiếm Tiên Tàng Kiếm Đạo Cung mặc áo trắng, nói:
- Đương nhiên là Sở đạo huynh dẫn đầu.
Mọi người biết người của Chu Tước Đạo Cung càng thích hợp hơn, nhưng nếu người Chu Tước Đạo Cung dẫn đầu sẽ khiến người khác bàn ra tán vào. Quan hệ giữa Tàng Kiếm Đạo Cung và Tô Kính đồn khắp nơi nhưng không rõ ràng như Chu Tước Đạo Cung và Tiêu Dao Vương. Chu Tước Đạo Cung cơ bản nói chuyện từ trên lập trường của Tiêu Dao Vương, gần mấy năm nay không kiêng dè gì nhiều.
Chu Tước Đạo Cung không chịu dẫn đầu không phải vì tị hiềm, chỉ sợ mọi người hiểu lầm mình và Tiêu Dao Vương lén chiếm nhiều ích lợi. Để Tàng Kiếm Đạo Cung đi, nói sao thì đám kiếm tu này có thể giữ cho công bằng.
Thanh Dương Đạo Cung có quan hệ mâu thuẫn với Tô Kính trong vài năm nay thái độ đã dịu lại, lần này càng tham gia vào hành động thảo phạt Mộ gia.
Kiếm Tiên Sở Đạo Nhân gật đầu nói:
- Vậy ta đi gặp vương gia, mọi người đến phủ phò mã đi, ở đó chờ tin của ta.
Đám đạo nhân không phản đối, chạy đến vương phủ hết thì tám gia tộc sẽ treo tim treo gan. Mặc dù mười hai Đạo Cung và các gia tộc lớn dây dưa với nhau nhưng không mối quan hệ nào đến mức độ như Tiêu Dao Vương và Chu Tước Đạo Cung.
Sở Đạo Nhân từ biệt mọi người, đi tới vương phủ, đã có người chờ trước cửa dẫn gã đi vào.
Trong thư phòng. Tiêu Dao Vương đứng bên cửa sổ, y và Nguyên Lăng Hồng rất ít khi ở đây, phần lớn thời gian y ở Nam Cương.
Đối phó Mộ gia chỉ là khởi đầu, trong hoàng cung người sợ nhất có lẽ là Nguyên gia.
Phu thê không hòa thuận nằm ở đây.
Vụ Tô Kính bị thiên ma bám vào người chỉ có Nguyên Lăng Hồng là đưa ra chứng cứ được, theo kế hoạch của Tiêu Dao Vương nhằm vào Mộ gia, Nguyên gia sẽ đẩy Nguyên Lăng Hồng ra vạch bí mật của Tô Kính.
Nhưng không có, chứng minh Nguyên Lăng Hồng không thể ảnh hưởng Nguyên gia được. Vấn đề là về vụ Mộ gia thì Nguyên Lăng Hồng thành công kéo Mộ gia xuống nước.
Nguyên gia bây giờ có bộ dạng gì? Không có tin tức nào truyền ra được lần trước Tiêu Dao Vương đi không thể đánh lừa tai mắt Nguyên gia.
Nguyên gia chế tạo Tịnh châu như vách sắt kín không khe hở, Nhân Tiên như Tiêu Dao Vương cũng khó đi vào.
Gia chủ Nguyên gia chỉ là cái bia, Tiêu Dao Vương không biết quyền lực thật sự nằm trong tay hắn, bên Đạo Tình Ti không chút tin tức.
Không thể biết người biết ta thì đừng ra tay với Nguyên gia. Điều duy nhất Tiêu Dao Vương không ngờ là y đã chính thức khai chiến với Mộ gia, bên Nguyên gia vẫn giữ yên lặng xen lẫn trong tám gia tộc lớn, như thể chuyện không liên quan đến họ.
Hoặc là Nguyên gia bất lực hoặc có mưu đồ lớn.
Xem việc tu hành của Nguyên Lăng Hồng thì khả năng thứ hai lớn hơn.
Đại quân Nam Cương ở sau lưng phô trương thanh thế thật ra là vì bám giữ Nguyên gia, sẽ không thật sự tấn công Quỳnh châu. Nhưng dựa vào lực lượng Nam Cương tối đa chỉ bám giữ một phần ba số người, Nguyên gia vẫn có sức chi viện cho Mộ gia.
Y cần đánh nhanh thắng nhanh, vậy thì...
Sở Đạo Nhân thi lễ:
- Vương gia.
Tô Dương xoay người lại đưa lưng hướng cửa sổ:
- Ngồi đi.
Sở Đạo Nhân không từ chối, tự ngồi xuống. Sở Đạo Nhân là kiếm tu, không thể nào khom lưng uốn gối trước Tiêu Dao Vương, vì làm vậy sẽ gãy kiếm tâm. Khi cần tôn trọng Sở Đạo Nhân sẽ không keo kiệt cho Tiêu Dao Vương, thực lực hai bên cách biệt rõ rành rành.
- Mười hai Đạo Cung muốn có ích lợi phải không?
Sở Đạo Nhân thấy Tiêu Dao Vương hỏi thẳng thì mừng thầm, y không lên mặt là tốt rồi, có thể bàn bạc.
- Đúng vậy!
- Hủy Quỳnh thành thì mười hai Đạo Cung sẽ nhận được ích lợi các ngươi muốn.
Quỳnh thành.
Sở Đạo Nhân chửi thầm trong bụng. Quỳnh thành được gọi là tiểu Ngọc Kinh, Mộ gia gầy dựng nó lâu còn hơn thành lập Đông Tần đế quốc, là khúc xương khó gặm.
Tô Dương không nói phương án phân phối cụ thể, chỉ một câu đã muốn mọi người bán mạng?
Nhưng Tàng Kiếm Đạo Cung và Tô Kính có quan hệ không tầm thường, chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Vấn đề là Sở Đạo Nhân biết nếu Tàng Kiếm Đạo Cung không chịu thiệt thì quan hệ với mấy nhà khác sẽ căng thẳng.
Có nạn không cùng chịu thì sao có phúc cùng hưởng, đây là câu nói của Nho Môn.
Nho Môn không làm được nên sụp đổ, quan hệ giữa mười hai Đạo Cung không thể nào hòa hợp như các thánh của Nho Môn.
Chiến lợi phẩm chia ra mười hai phần, nếu Tàng Kiếm Đạo Cung lấy phần lớn nhất thì những người khác sẽ đỏ mắt. Nếu chỉ âm thầm phân phối thì thôi, Đạo Cung muốn nhất là quyền ưu tiên tuyển chọn đệ tử.
Đạo Cung không quá quan tâm về đất đai. Sau này Đạo Môn có thể tùy ý thu đồ đệ trong Quỳnh châu, sẽ không bị Quỳnh châu đặt ra giới hạn, mọi người muốn điều này. Còn tài nguyên khoáng sản chỉ là thứ yếu, ai chẳng có vài vị diện làm hậu thuẫn?
Đông Tần đáng giá nhất là gì?
Người, huyết mạch.
Năng lực tu luyện của người bản xứ Đông Tần hơn xa các nước Nam Hải, nên giờ mọi người lựa chọn binh sĩ ra trận chém giết ít khi dùng lực lượng bản xứ Đông Tần. Trừ huấn luyện thực chiến cần thiết ra, đa số chủ lực trong chiến đấu tỷ lệ chết chóc cao đều lấy từ binh lính nơi khác.
Đăng Thiên Thê của Đạo Môn khá nghèo nàn, không thể vào sâu trong khu vực các gia tộc lớn khống chế.
Các gia tộc lớn là chướng ngại vật, bọn họ tìm đến thiên tài tu luyện, thà tự mình chặn bớt chứ không cho đi đầu vào Đạo Cung. Mấy thiên tài này ở trong các gia tộc lớn ít người nổi bật, lên được trung tầng đã là siêu may mắn.
Thái độ của gia tộc là ta không dùng được cũng không cho ngươi, khiến bọn họ phí thời gian. Đạo Cung thiếu nhân lực trầm trọng.
Đây là sự lợi hại của Khương thị hoàng tộc năm đó, Đạo Cung và gia tộc chia nhau cai trị, hai bên rồi sẽ xung đột, dẫn đến hạn chế phát triển của Đạo Cung, gia tộc.
- Đạo Môn, Sở mỗ cả gan hỏi một câu, trong thế giới Thần Châu này ai có thể xưng đế?