- Nói như vậy, Tô Kính cũng không phải là không có khả năng cho chúng ta một chút bản vẽ, chỉ cần Vương gia xác định cùng Tô Kính liên thủ, vậy thì không thành vấn đề rồi.
Võ Uy Vương gật đầu nói:
- Để cho Khương Viên đi gặp Tiêu Dao Hầu, mượn Lâm Hoành Sơn tới đây đóng giữ. Hai người các ngươi, theo ta trở về Ngọc Kinh Thành. Chuyện lần này, không có đơn giản như vậy, ta còn phải mang theo bốn vạn Vũ Lâm quân.
- Vâng, Vương gia.
Mặc dù hai nữ tử này trang phục đều là Luyện Khí sĩ bình thường, nhưng trên thực tế lại là phi tử của Võ Uy Vương. Hai người các nàng là Hoàng Đế ngàn chọn vạn lựa, thu vào tay cho Võ Uy Vương, xuất thân đều là tiểu gia tộc, nhưng tư chất lại không kém đệ tử ưu tú của đại gia tộc.
Hiện giờ, các nàng đều thành phụ tá đắc lực của Võ Uy Vương, Võ Uy Vương thuận thế cũng thu phục được hai tiểu gia tộc này. Nếu như lấy quan điểm của tiểu thuyết gia đến xem, Võ Uy Vương này mới là nhân vật chính.
Tìm hai lão bà, đều là cường giả nhất đẳng, tốc độ trưởng thành thậm chí còn vượt qua thiên tài của cửu đại gia tộc. Võ Uy Vương cũng ở trong chiến đấu nhanh chóng trưởng thành, có thể hù dọa Khương Dạ, dựa vào là cảnh giới bản thân hắn tạo thành ảnh hưởng.
Bên cạnh Võ Uy Vương, cũng không có thiếu đệ tử hoàng thất, nhưng hắn không có nghĩ tới mưu đường ra cho những người này ở trong Ngọc Kinh Thành. Một khi đưa những người này trở về, sẽ không còn quy tâm. Hiện tại tương lai của những đệ tử hoàng thất này, đều ở trên người Võ Uy Vương, cho nên mới có thể bán mạng.
Chính hắn cũng như vậy, dĩ nhiên sẽ không vì Tô Kính ngồi nhìn hoàng tộc huyết án mà tức giận. Hoàng tộc quá khổng lồ, ở trong Ngọc Kinh Thành, chẳng qua là một phần trăm của Khương thị hoàng tộc mà thôi. Những người này nắm giữ tài nguyên quyền lực, Võ Uy Vương đã sớm nhìn không vừa mắt, có thể chết sạch sẽ cũng tốt.
Ngọc Kinh Thành không tẩy bài, coi như hắn tay cầm trọng binh, cũng không có quá nhiều quyền nói chuyện.
Đổi lại thời kỳ Nho gia cầm quyền, hỗn loạn như vậy, đã sớm ảnh hưởng khắp thiên hạ rồi. Đạo môn lại sẽ không như thế, chỉ cần lực lượng hạch tâm không chết, đế quốc vẫn là đế quốc, cửu đại gia tộc không dám vọng động.
Thập Nhị Đạo Cung cũng không phải bài biện, đừng xem Tàng Kiếm Đạo Cung đầu tư Tô Kính, nhưng nếu Tô Kính lật đổ đế quốc mà nói, Tàng Kiếm Đạo Cung cũng sẽ không giúp hắn. Trừ khi lực lượng của Tô Kính có ưu thế áp đảo, có thể nghiền ép thiên hạ.
Đổi lại Võ Uy Vương làm Hoàng Đế mà nói, cho dù lật đổ thống trị của Khương Diễm, Thập Nhị Đạo Cung cũng sẽ âm thầm ủng hộ, thậm chí có ủng hộ bên ngoài. Này chính là hình thức nhân vật chính, Tô Kính hâm mộ không được. Người ta xuất thân hoàng tộc, lại là dòng chính, có thân phận tốt nhất a.
Cho nên Tô Kính ở hải ngoại lập quốc, căn bản không muốn lẫn vào chuyện tình của Đông Tần. Vô Ưu công chúa cố nhiên cũng có khả năng làm Hoàng Đế, vấn đề là có Võ Uy Vương, Đạo môn sẽ nguyện ý lựa chọn nam tử tới thống trị đế quốc hơn.
Trừ khi, Võ Uy Vương chết. Nhưng Tô Kính có thể giết Võ Uy Vương sao? Khẳng định không được, Võ Uy Vương và Vô Ưu công chúa quan hệ tương đối khá.
Võ Uy Vương chờ Lâm Hoành Sơn mang người tới, lúc này mới suất lĩnh Vũ Lâm quân, ngồi một Phi Xà hạm trở về Ngọc Kinh Thành, Phi Xà hạm này là Lâm Hoành Sơn mang đến, Võ Uy Vương cũng tương đối hài lòng, hắn vốn muốn dẫn một hoàng thất chiến hạm trở về, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc ở Tà Thần quốc độ.
Hoàng thất chiến hạm, uy lực vô cùng lớn, là nhân vật chính của chiến trường. Năng lực công kích còn trên Liệt Dương Thần Hoàng hạm. Hơn nữa trong chiến hạm dung nạp binh sĩ, cũng hơn xa Ứng Long hạm.
Phi Xà hạm, vừa vặn có thể chứa nạp hơn bốn vạn người, thích hợp ý nghĩ của Võ Uy Vương.
Bên Tô Kính thừa dịp Võ Uy Vương còn chưa tới, đã liên hiệp Khương Dạ, liên tiếp hạ bốn bán vị diện, đều là của Lý gia. Bốn bán vị diện này quả nhiên không có Tiên Nhân tồn tại. Dọc theo con đường này, đều có Lý Ngôn dẫn đường, nếu hắn nói láo, mình cũng sẽ chết ở trong bán vị diện.
Thời điểm Võ Uy Vương tới, Tô Kính liền dứt khoát giao bốn bán vị diện này cho hắn. Võ Uy Vương tạm thời không có nhân thủ đi quản, chỉ có thể cầm tọa độ, đi liếc mắt nhìn.
Bốn bán vị diện cảnh hoang tàn khắp nơi, bên trong cướp sạch không còn. Bất quá khoáng sản gì gì đó, Tô Kính không có khai phá tính cướp đoạt, đều để lại cho Võ Uy Vương.
Võ Uy Vương cực kỳ hài lòng, bán vị diện đối với hắn mà nói, cần cũng chỉ là khoáng sản. Dù sao quay đầu lại còn phải dung hợp ở trong bán vị diện của mình, nhân viên vật liệu bị Tô Kính lấy đi, cũng coi như xong.
Bên Tô Kính cũng không mất mát gì, mặc dù là hắn trước ứng ra bán vị diện, tương lai đánh xuống những bán vị diện kia của hoàng thất, sẽ từ trong tay Khương Dạ khấu trừ.
Võ Uy Vương trở về Vương Phủ của hắn, mời Tô Kính qua, ngược lại không có tìm Khương Dạ. Khương Dạ bực mình, lại biết này là hậu quả khi mình hẹp hòi, nếu trực tiếp cho Võ Uy Vương ba bán vị diện, sẽ không đến nỗi như thế. Dĩ nhiên, hắn cũng biết Võ Uy Vương muốn ở trên người Tô Kính mò chút chỗ tốt.
Này đối với hắn mà nói, cũng không có chỗ xấu gì. Tô Kính nhất định sẽ tận lực thỏa mãn Võ Uy Vương, tổng không có thể để cho mình một người lấy máu a.
Tô Kính gặp Võ Uy Vương số lần không nhiều, năm đó thời điểm hắn vẫn là Quận Vương, một bộ ngây ngô. Hiện tại cũng đã tay cầm trọng binh, khí vũ hiên ngang, có tư thái Long Hổ.
- Vương gia gọi ta tới, là muốn bản vẽ chiến hạm sao?
Tô Kính một ngụm nói toạc, Võ Uy Vương kinh ngạc, nhìn Tô Kính, không biết tiếp lời như thế nào.
Tô Kính nói:
- Bản vẽ chiến hạm của ta, là không bán, cũng không đưa. Vương gia muốn chiến hạm, ta có thể chế tạo cho Vương gia, còn giá tiền, khẳng định khắp thiên hạ cũng không có tiện nghi như vậy.
Võ Uy Vương nói:
- Ngươi là muốn bán phạm vi lớn?
- Không sai, địch nhân của Đông Tần đế quốc, sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh. Chiến hạm của ta, chắc chắn sẽ không chỉ cấp nhà mình dùng. Bán ra giá tiền, lại sẽ không tiện nghi. Vương gia muốn, ta có thể giảm 50%.
- Giảm 70%.
- Giảm 50%, nếu không không có chuyện gì để nói. Đây là giá vốn, ta cho Vương gia chiến hạm, sẽ tốt hơn so với bán cho nhà khác. Nếu lại chiết khấu, ta lãng phí thời gian, còn không bằng làm chuyện khác.