Mình đối với Tô Mộ như vậy, chính là không quên được nữ tử Long Tộc kia. Nhưng mà, này có cái gì sai sao? Nguyên Lăng Hồng, ngươi là cưới hỏi đàng hoàng, năm đó ngươi gả tới đây, mình cũng là biết đến.
Nguyên gia nhiều năm như vậy, ở chỗ này của ta đạt được chỗ tốt chẳng lẽ không nhiều?
Tiêu Dao Hầu giơ tay lên, ném phong thư lên đất, trong vẻ mặt đã không có mê võng. Mình làm rất nhiều chuyện, đều là giấu diếm Nguyên Lăng Hồng, dù sao bên Nguyên gia kia phải đề phòng. Bất quá cơ mật trong phủ, nàng biết cũng không ít. Nếu Nguyên gia thật cấu kết với Ma Môn mà nói, cạnh mình phải làm điều chỉnh.
- Phụ thân, muốn mang binh sao?
Tô Kính thấy Tiêu Dao Hầu nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi thăm.
- Không, ta đi gặp mẹ của ngươi trước đã.
Đang khi nói chuyện, Tiêu Dao Hầu đã biến mất. Tô Kính không giải thích được, Nguyên Lăng Hồng đi nơi nào, hắn biết sao?
Thân thể của Tiêu Dao Hầu xuyên qua không gian, đột phá đại trận của Ngọc Kinh Thành, đi thẳng tới Tịnh châu. Tịnh châu hắn chỉ ghé qua hai lần, nhưng mà ở trên Sơn Hà đồ, lại nhìn rất nhiều lần, mỗi một con sông dải núi, đều có tọa độ rất rõ ràng.
Tịnh châu Mặc thành, nơi này vô cùng phồn vinh, Binh gia giao dịch binh khí có ba hạch tâm, nơi này là một người trong đó. Hơn nữa Mặc thành này có sông lớn chảy qua, vận tải đường thuỷ vô cùng phát đạt, phí chuyển vận thấp nhất.
Tiêu Dao Hầu trực tiếp vào thành, trong nháy mắt khóa một vị trí, trực tiếp truyền tống mình đi qua.
Đây là hậu viên của một đại trạch, ở cuối cùng nhất, hai bên giả sơn bao bọc một cao lầu, Nguyên Lăng Hồng đột nhiên đứng dậy, thấy Tiêu Dao Hầu xuất hiện ở trên hành lang phía ngoài.
Nàng hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, lại nhìn ngoài cửa sổ.
Tiêu Dao Hầu cất bước đi vào phòng, đối với trận pháp căn bản là không nhìn. Kết giới của gian phòng đối với hắn không có chút ý nghĩa nào.
- Hồng nhi, ngươi ra đi không từ giả, là có ý gì?
Thanh âm của Tiêu Dao Hầu rất bình tĩnh, phảng phất như nói một việc không liên quan.
- Ý gì?
Nguyên Lăng Hồng cười lạnh nói:
- Thì ra ngươi tới đây, không phải là tiếp ta trở về.
- Ngươi muốn đi, người nào ngăn được.
- Ngươi thật đúng là đủ tôn trọng ta, nếu như vậy, tại sao không đồng ý giết Phò mã!
Nguyên Lăng Hồng nói:
- Hắn đoạt xá con của chúng ta, nên hồn phi phách tán! Ngươi vì lợi ích của mình, lại làm bộ như không biết?
- Phò mã... Hắn là con của chúng ta.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Huyết mạch của hắn không thành vấn đề, hắn cũng để lại con cháu đời sau cho chúng ta.
- Kia là con của ngươi, không phải của ta!
Nguyên Lăng Hồng sát khí bộc phát, một thanh tiểu đao đột nhiên đâm về phía Tiêu Dao Hầu, đao mang kéo ra một đạo khí tức lạnh như băng, ở trong không khí trực tiếp ngưng kết thành tuyết.
Tiêu Dao Hầu phất động ống tay áo, tiểu đao kia biến mất không thấy gì nữa.
- Năm đó Kính nhi ở Bình An hầu phủ, đụng phải chính là Thiên Ma Kính, căn bản sống không được, Phò mã hắn là ở sau khi Kính nhi chết mới phụ thể, này không trách được hắn.
- Chẳng lẽ, này trách ta sao!
Nguyên Lăng Hồng không có chút bộ dạng thục nữ nào, gầm thét nói với Tiêu Dao Hầu.
- Ngươi muốn trách, thì trách Hoàng Đế đi, hắn cũng biết chuyện này, còn không phải gả nữ nhi cho hắn.
Tiêu Dao Hầu nhìn Nguyên Lăng Hồng, người này cùng mình sống hơn hai mươi năm, trong lòng có chút xin lỗi.
- Hoàng Đế coi trọng hắn, ngươi liền không giết hắn! Ha ha ha ha... Tô Dương, ngươi thật là con chó ngoan!
Nguyên Lăng Hồng xé da mặt, ngôn ngữ đã không chút kiêng kỵ.
Sắc mặt của Tô Dương lạnh xuống.
Nguyên Lăng Hồng, hắn có thể lý giải thái độ của nàng đối với Tô Kính. Nhưng mà đối với Hoàng Đế, nàng như vậy là muốn chết. Vợ chồng một lòng, Tô Dương không muốn Hoàng Đế tức giận, thuận tiện làm thịt Nguyên Lăng Hồng.
- Có lẽ, ngươi nên tìm một chỗ an tâm tu hành rồi.
Tiêu Dao Hầu nói với Nguyên Lăng Hồng.
- Ta muốn làm cái gì, không tới phiên ngươi quản.
Nguyên Lăng Hồng chỉ vào Tiêu Dao Hầu nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng thực lực cao cường, có thể muốn làm gì thì làm, Nguyên gia ta cùng ngươi, thế bất lưỡng lập. Ngươi có bản lãnh, tới diệt Nguyên gia ta đi!
- Thật không giải thích được, Kính nhi từ nhỏ là ngươi sủng ái, ta cũng không cách nào quản giáo, ra loại chuyện đó, ngươi cũng trách ở trên đầu của ta!
Tiêu Dao Hầu cả giận nói.
- Nếu không phải ngươi cùng yêu nữ kia thông đồng, Kính nhi làm sao sẽ chịu đến liên lụy! Hắn không thể tu hành, dĩ nhiên tính tình bất hảo, không trách ngươi, ta đi trách ai?
Thanh âm của Nguyên Lăng Hồng âm lãnh, có oán độc nói không ra lời.
- Người chân chính thương tổn Kính nhi, ngươi không đi hận, ngươi lại đổ hận lên chúng ta. Ha hả.
Tiêu Dao Hầu cảm thấy rất khổ sở, trong lòng xin lỗi không cách nào nói rõ. Nghe được Nguyên Lăng Hồng nói như thế, cảm giác trong lòng rất đau.
- Ban đầu hung thủ thương tổn Kính nhi, chính là tặc nhân hôm nay ở Ngọc Kinh Thành làm loạn. Nguyên Lăng Hồng, nếu ngươi thấy không rõ điểm này, còn cùng bọn họ làm bạn mà nói...
- Ngươi sẽ giết ta, thành tựu đại đạo của ngươi, có đúng hay không?
Nguyên Lăng Hồng lạnh lùng nói:
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào, lần này, ta bị ngươi tìm được, lần sau, thời điểm ta xuất hiện, có thể giết ngươi. Ngươi hiểu rõ ràng, thì nên lợi dụng cơ hội lần này. Nếu như không cần mà nói, ta sẽ đi.
Nguyên Lăng Hồng vừa nói, thân thể trôi nổi lên, từ từ bay ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Dao Hầu nhìn Nguyên Lăng Hồng rời đi, biết hiện tại nếu không động thủ giết nàng, sau này nàng tái xuất hiện. Sẽ tạo thành cho mình rất nhiều phiền toái. Vợ chồng nhiều năm như vậy, nàng nắm giữ không ít tình báo của mình, bao gồm nhược điểm của mình.
Nhưng muốn để cho hắn lập tức động thủ, hắn phát hiện, cho dù là Nhân Tiên, cũng không thể diệt sạch nhân tình.
Thân ảnh của Nguyên Lăng Hồng biến mất, Tiêu Dao Hầu nhẹ giọng nói:
- Đây là một lần cuối cùng, hi vọng, ngươi không nên tái xuất hiện ở trước mặt ta.
Tâm tình của hắn tiêu điều, cũng không có sử dụng tiên thuật cường đại, từ Mặc thành từ từ bay đi, dọc theo đường đi, bay cũng không cao, lướt qua từng ngọn núi. Hắn cùng Nguyên Lăng Hồng, là bởi vì lợi ích quấn quýt mà ở chung một chỗ. Song phương lúc trước không quen biết, bởi vì Nguyên gia cần Tô Dương xuất thân Tô gia, ở kinh thành cấp cho ủng hộ nhất định, cho nên hai người liền kết hợp.
Vốn cho rằng mình không quan tâm, nàng cũng không quan tâm, cái tình cảm gì, cũng đều là trống rỗng.