Ngọc bản của Ngộ Ngân Mâu có thể triệu hoán ra Tiên Binh, hiện tại thực lực của nàng bạo tăng. Tiên Binh được triệu hoán ra, dưới vây công cũng tương đương với thủ đoạn Kim đan nhập khiếu của hắn.
Giữ lại thủ đoạn này chung quy vẫn tốt hơn nhiều. Nghĩ tới đây, trong một khối ngọc bội được giắt lên trên áo của Đường Hà có một đạo thần lôi bay lên, hung hăng oanh kích vào bên trên vết thương của tên Thần Quân này.
Đạo lôi quang này quá mức nhanh chóng, Thần Quân này không có cách nào tránh né được. Thần lôi xuyên vào vết thương, một lần nữa xé rách ra vết thương mà hắn đã ổn định lại, ở bên trong lập tức có nội tạng chảy ra.
Thương thế này, đổi lại là những kỵ sĩ kia sẽ không thể động đậy được nữa.
Mà tên Thần Quân này lại còn có thể vung Chiến Phủ lên, bổ xuống về phía Đường Hà xa xa. Trong lòng Đường Hà cảm thấy lạnh lẽo, trường côn bay lên, bên tai lập tức nghe được thanh âm như là hai ngọn núi va chạm. Cây trường côn kia cũng không biết đã bay đi nơi nào.
Đường Hà phun ra một búng máu, bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện chín luyện khí sĩ giống y hệt hắn. Chín tên luyện khí sĩ này tự nhiên là do thần đan của hắn biến thành. Chín khỏa thần đan đồng thời bắn ra khí tức nóng rực, ngón tay điểm về phía trước một chút. Chín khỏa hỏa tinh lập tức bao phủ tên Thần Quân kia lại.
Kỳ Lân đan của Vô Ưu công chúa đã được đưa vào trong thân thể của Đường Hà. Chân khí vốn đã tiêu hao hết của Đường Hà nhất thời khôi phục, còn thương thế mới của hắn, cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Ngón tay của hắn hợp lại, trường côn một lần nữa xuất hiện ở trong tay của hắn, hắn ra sức ném mạnh về phía trước. Vết thương của Thần Quân lập tức bị trường côn xuyên qua, đầu của người này nghiêng một cái, lập tức chết tại chỗ.
Chín khỏa Thần đan của Đường Hà bắn ra Hoả Tinh rồi ầm ầm nổ tung, hóa thành một đạo hỏa diễm cao mấy chục trượng, tức thì thiêu đốt tên Thần Quân này thành tro tàn. Đường Hà vẫn chưa yên tâm, phù văn bên trên trường côn trấn động. Đánh nát bấy linh hồn của Thần Quân này, coi như là thần linh đi đến thì cũng không có cách nào cứu được.
Chỉ giao thủ trong lúc ngắn ngủi Đường Hà đã chém giết được một Thần Quân. Nhưng mà trong lòng hắn lại biết, nếu như không phải mình có một ngàn Vô Vọng đạo binh, cộng thêm Vô Ưu công chúa cứu trợ. Nếu không đây sẽ là một cuộc ác chiến a.
Kỳ Lân đan của Vô Ưu công chúa quá mức nghịch thiên, làm cho kỹ năng của hắn cường đại hơn một chút, có thể liên tục công kích. Thực lực của Thần Quân này thấp hơn mình không ít, nhưng mà nếu như không phá hủy được chiến xa kia. Bằng vào lực sát thương kinh khủng của chiến phủ kia, như vậy trường côn của hắn cơ hồ sẽ bị đánh cho tối tăm mặt mũi a.
Không có Vô Ưu công chúa, ngay cả vũ khí của bản thân hắn cũng không triệu được về a.
Thế nhưng hắn cũng không biết, Tô Kính và Tô Mộ chém giết một thần linh như thế nào. Đó là chuyện may mắn tới mức nào a!
Lúc này trong nội tâm Đường Hà mới trở nên yên ổn hơn một chút. Có Vô Ưu công chúa ở đây, đây cũng không phải là chiến dịch ngang hàng với nhau. Thần miếu của đối phương chỉ có thể gia trì quang mang cho binh sĩ mà thôi. Mà Vô Ưu công chúa lại có thể làm cho chiến lực đỉnh tiêm bên mình giữ vững được trạng thái đỉnh phong ở trong chiến đấu.
Thế nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thì đã phát hiện ra có chỗ không đúng.
Trong thần miếu kia, trừ chiến xa đang lao ra bên ngoài ra, còn có một lượng lớn binh sĩ lao ra. Mà nơi địch nhân trú quân, căn bản không dung nạp được nhiều quân đội như vậy.
Đối phương có năng lực triệu hoán quân đội!
Một mình hắn có thể chống cự lại trăm vạn, thế nhưng nếu như địch nhân triệu hoán ra ngàn vạn binh sĩ thì sao chứ? Trong lòng Đường Hà không khỏi lạnh lẽo, lại nhìn những người khác đang chiến đấu. Lúc này chỉ có Thiết Vô Hồn còn chưa có chấm dứt.
Thực lực của Thiết Vô Hồn cũng không yếu, tuy rằng hắn và tên Thần Quân kia dây dưa, thế nhưng Đường Hà cũng đã nhìn ra. Một khi thời gian dây dưa càng dài, khí tức của tên Thần Quân kia lại càng yếu. Dường như Thiết Vô Hồn đang hấp thu sinh mệnh lực của đối phương.
Đường Hà mang theo Vô Vọng đạo binh quay người giết qua phía quân đội. Nếu như hắn thi triển đạo thuật, như vậy loại địch nhân này thoáng cái đã có thể tiêu diệt được mấy trăm người.
Vấn đề là nếu như tiêu hao chân khí như vậy sẽ không đáng, bởi vì Kỳ Lân đan của Vô Ưu công chúa cũng có hạn. Trường côn của Đường Hà bay múa, mang theo đạo binh tức thì xung phong liều chết vào vị trí mà địch nhân dầy đặc nhất.
Đám người Mộ Ngân Mâu cũng muốn như thế, cho nên bọn họ cũng không có thi triển ra đạo thuật để giết binh lính bình thường. Mà cả đám lấy ra vũ khí của bản thân, xông vào trận hình của địch nhân để vật lộn. Vốn đám người bọn hắn còn không chịu ra tay, hiện tại số lượng binh sĩ mà địch nhân triệu hoán ra, dựa vào quân đội mình rõ ràng đã không thể giết chết được toàn bộ. Dưới tình huống bất đắc dĩ, tất cả Luyện Khí sĩ đều vùi đầu vào trong chém giết.
Phù Không chiến hạm ở trên bầu trời cũng đã bắt đầu công kích. Tô Kính cảm thấy may mắn, may mà hắn đã c trang bị thêm cho Phù Không chiến hạm Kim Chúc phong bạo. Địch nhân bị bắn thành từng mảnh, số lượng lại càng ngày càng nhiều. Nếu như không có Kim Chúc phong bạo này mà nói, quân đội của hắn hiện tại đã bị địch nhân bao phủ.
Chiến xa cũng không chịu được địch nhân công kích, đang chậm rãi lui lại về phía sau. Mà các Luyện Khí sĩ ở trên chiến xa dứt khoát buông tha chiến thuật, toàn bộ đều sử dụng kiếm nang, thả kiếm quang ra để giết địch.
Kiếm nhị thập và kiếm nhị thập ngũ cũng mang theo thủ hạ vọt tới. Kiếm quang lướt qua, mặc kệ trên người ngươi có vài đạo chiến hoàn, tất cảđều bị một kiếm chém bêu đầu. Hai Luyện Khí sĩ đến từ Tàng Kiếm đạo cung này, rõ ràng lực sát thương còn lợi hại hơn thủ hạ của Tô Kính.
Kiếm quang của bọn hắn ngưng thực, hơn nữa độ chính xác ngay cả thủ hạ của Tô Kính cũng không có cách nào so sánh được. Bản thân bọn hắn chính là kiếm tu, mỗi một kiếm đều có thể chém giết vào bộ vị yếu nhất của địch nhân.