Chặn lại vực sâu này chỉ để phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, chiến trường thật sự là tọa độ thành thị.
Đại ấn đè chặt ổn định, hai Chân Tiên U Minh Đạo Cung nhảy xuống vực sâu bày trận pháp.
Tô Kính hỏi quân mình:
- Mất bao lâu?
Chủ soái U Minh Đạo Cung trả lời:
- Một canh giờ, không thể thiếu được. Đường hầm một hướng kiểu này xung lực của kẻ địch rất mạnh.
Tô Kính thầm nghĩ: Nếu không phải là đường một chiều thì ta đã ném bom phản vật chất rồi.
- Vậy quân đội của ta đi trước dò đường.
Tô Kính nói câu này không phải bàn bạc với người U Minh Đạo Cung,đây vốn là chiến khu của hắn. Người U Minh Đạo Cung không thể phản đối, Tô Kính phái quân đội lần theo hướng vong linh đi, chiến hạm ở trên biển cũng tiến lên.
Thật ra hướng này lực lượng đáy biển không nhiều, ma thú công kích không gây hao tổn nhiều cho quân đội của Tô Kính. Chiến hạm trên biển một là hấp dẫn hỏa lực, tùy thời bổ sung binh lực xuống biển.
Vực sâu dần cách xa, dưới biển lại tối tăm. Quân đội dò đường của Tô Kính gồm một chiếc Long Xà Hạm dẫn đường, hai chiếc U Minh Huyết Hà Xa đi theo, một đống Hải Nê Thu xung quanh, còn có một chiếc Thần Mộc Hạm không biết núp ở đâu.
Vì có binh ngẫu nên quân đội tiến lên không mau được, nhưng chẳng sao, sâu dưới biển trừ phi sử dụng thuật đạo không thì tốc độ đi rất chậm, như đi trong bùn lầy.
Tập thể sử dụng độn thuật nếu ở trong chiến hạm thì còn ít tốn của, mỗi binh sĩ gánh vác. Dùng áo giáp đi đường thì giá hố chết người.
Quân đội từ từ tiến lên, dĩ nhiên kẻ địch có đề phòng nhưng không thể nào đánh bất ngờ khu vực biển ma nhiễm, kẻ địch không thể trú quân quy mô lớn dưới biển. Lực lượng của Ma môn chắc chắn ở trên biển.
Trên biển thì Tô Kính không sợ, mười hạm đội cỡ lớn bằng sức chiến đấu của mấy chục tiên nhân. Hạm đội Ma môn không mạnh bằng Đạo Môn, đây là nguồn gốc tự tin của Tô Kính.
Khó khăn nhất là làm sao đánh vào Đại Thánh sơn. Chiến trường bên ngoài Đại Thánh sơn cho đến nay Đạo Môn luôn chiếm ưu thế, Ma môn cũng tự biết không địch lại nên mới dụ Đạo Môn đi Đại Thánh sơn quyết chiến.
Vực sâu sau lưng bọn họ chỉ là một phần trong bài bố của Ma môn. Không biết Ma môn cấu kết với bao nhiêu vị diện triệu tập binh lực lại đây, đây là dương mưu. Đạo Môn không thể phong kín tất cả con đường, cách tốt nhất chỉ có tiêu diệt Đại Thánh sơn.
Nếu để mặc Ma môn điều binh khiển tướng, sớm muộn gì sẽ dùng quân đội dị vị diện bóp chết Đạo Môn.
Hạm đội trên biển tiến lên khá mau, chỉ có một nước theo bộ độ ở đáy biển, số còn lại tăng tốc đi tới. Khu vực biển ở xung quanh không quá sâu, trên biển sưu tầm dấu vết đáy biển sẽ có điểm khác biệt nhưng không chênh lệch đến trăm dặm xa.
Khu vực biển ma nhiễm có khắp nơi, hắn chờ người đến rảnh quá đi lái Thủy Tích tham gia chiến đấu.
Khi Thủy Tích bay trên trời rất giỏi, muốn công kích có công kích, muốn né tránh có né tránh, có thể tạm thời phát ra kiếm thuẫn nháy mắt na di cự ly ngắn, miễn không sợ Thủy Tích rã ra. Chiến đấu dưới nước Thủy Tích kém xa, thậm chí trừ chạy trốn nó còn tệ hơn Hải Nê Thu.
Không có nhiệm vụ giám thị, Tô Kính điều khiển Thủy Tích bay sát mặt biển, cảm giác tâm hồn bay bổng, siêu thoát thiên địa. Tuy rằng chậm hơn Tô Kính tự mình bay gấp mấy lần nhưng cảm giác một lũ thần niệm phá tan không khí trói buộc, gió thổi vù vù khá thích.
Không ngừng có Thủy Tích đưa số liệu về, bên Tô Kính biết ngay tin tức. Tô Kính khác người ta, dựa vào Chúng Sinh Ấn chỉ tích tắc đã sửa sang các số liệu rõ ràng, các phương án sửa chữa trực tiếp suy luận đến giai đoạn thành phẩm.
Chiến đấu với ma thú cho đến nay không có Thủy Tích nào rớt hỏng mất. Cũng bình thường, điều khiển Thủy Tích toàn là thần niệm của tiên nhân, ma thú tấn công rất ít con nào đến trình độ tiên nhân.
Tô Kính bay đằng trước hạm đội, trên mặt biển ngay trước mặt một đám ma thú đen kịt vọt tới. Lần này không phải yêu thú dưới biển mà là loại hải âu to giống con gà, số lượng hơn ba ngàn con.
Nếu chỉ là hải âu ma háo thì Tô Kính không để bụng, đằng sau một đám hải âu ma hóa chừng một trăm dặm có nhiều ma thú loài bay xuất hiện.
Càng đi đến tọa độ thành thị vong linh thì phòng ngự càng nghiêm ngặt hơn. Tô Kính đã thấy qua ma thú loài bay nhưng chỉ gặp rải rác mấy trăm con, không thành hệ thống. Lần này mấy ngàn hải âu ma hóa chỉ là tiên phong.
Tô Kính báo cho hạm đội bình thường chiến đấu, hắn đã rời khỏi hạm đội hơn trăm dặm. Đàn ma thú bay và hạm đội sẽ đụng độ nhau khoảng mười lăm phút nưa.
Đường Hà điều khiển Thủy Tích đến gần từ bao giờ, liên lạc với Tô Kính:
- Tô Kính, so kiếm thuật một lần không?
Tô Kính nói:
- Ai thua đi công xưởng luyện khí làm ba năm.
Đường Hà câm miệng, gã không nắm chắc thắng trăm phần trăm, Tô Kính cược lớn như thế gã càng không đồng ý.
- Sợ rồi? So đấu cũng không tệ, ai thua thì luyện chế một bộ tiên khí cho đồ đệ của đối phương.
Đường Hà hưng phấn nói:
- Được, trong vòng một năm!
Nhưng Đường Hà thầm thắc mắc, Tô Kính có đồ đệ còn gã thì chưa.
Hai người giao lưu không giấu ai, đám luyện khí sĩ điều khiển Thủy Tích nổi hứng đi kiếm người quen cá cược. Nhiệm vụ của Thủy Tích vốn là đánh chết ma thú trên mặt biển, không có chỉ huy thống nhất, chiến đấu thật sự là ở dưới nước.
Lần này vì đi trên trời, Thủy Tích không chỉ có tiên nhân điều khiển còn có luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, miễn không rời xa hạm đội thì không có vấn đề gì.
Gần ngàn Thủy Tích bỗng tăng tốc, các Thủy Tích bay rải rác chợt tụ tập lại lao vào đàn hải âu ma hóa.
Thủy Tích của Tô Kính xoay tròn trên bầu trời, hai bên đầu hạm sắc bén bắn ra mấy trăm kiếm quang.
Đường Hà căng thẳng, Thủy Tích tiếp tục ra ánh sáng màu xanh trắng tốc độ tăng mau hơn Tô Kính lao vào đàn hải âu ma hóa. Mấy trăm kiếm khí của Tô Kính từng cặp giao thác trên không trung như cái kéo cắt nhẹ, hàng trăm hải âu ma hóa bị Tô Kính cắt thành hai nửa.
Đây không phải lực lượng của Thủy Tích mà là năng lực thao tác tinh vi của Tô Kính.
Tô Kính cười nói:
- Đây chính là điểm yếu của Thủy Tích, cường giả càng mạnh thì thứ này như trang bị chế tạo cho tiên nhân.