- Không nên cử động. Ta tới đây.
Gần như trong nháy mắt Đường Hà lại khống chế hành động của Tô Mộ. Tô Mộ là cảnh giới Kim Đan nhị trọng. Bởi vì hoàn toàn không phóng ra lĩnh vực, trên thực tế có thể bị Đường Hà đơn giản khống chế, không có năng lực phản kháng chút nào.
Đường Hà dắt khoát mở rộng lĩnh vực thoáng cái đến phạm vi mười dặm, lại phát hiện vẫn không có khí tức của Tô Kính.
Hắn suy nghĩ một chút về tin tức Tô Kính truyền lại cho hắn. Sắc mặt Đường Hà lạnh như băng, điều khiển lĩnh vực, mang theo hai người Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu, xoay người chậm rãi đi xuống phía dưới.
Giờ phút này, Tô Mộ thật sự cảm động.
Đường Hà là bạn chí cốt. Chuyện nguy hiểm như vậy, hắn cũng làm ra được. Mộ Ngân Mâu mặc dù có bộ dạng do dự, nhưng cũng không có nửa điểm phản kháng. Nàng cũng tính ra được mất. Nếu như nàng đi, Tô Mộ cũng đi, hai người sau này ngược lại không làm được bằng hữu nữa. Hơn nữa, Tô Mộ và công chúa Vô Ưu, có thể có ảnh hưởng lớn đối với nàng.
Bản thân Đường Hà có thể rời đi. Tô gia không ảnh hưởng tới Đường gia. Cho nên Đường Hà quay lại, là vô cùng trân quý. Hắn đã là Kim Đan tứ trọng, tiến giai lục trọng là chuyện tất nhiên. Còn trẻ như vậy, trong vòng trăm tuổi có khả năng đột phá lục trọng là hơn tám phần mười.
Thiên tài như vậy, ở thời đại này có hi vọng trường sinh.
Nhưng hắn vẫn quay lại. Tô Mộ không biết, là vì hắn có tình cảm với Tô Kính, hay trong lòng hắn vẫn còn tồn tại huyễn tưởng đối với mình. Bất kể loại nào, đều là hành vi có chút ngẩn người.
Thân thể của Đường Hà vuông góc với vách đá. Thời điểm đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mộ, hai mắt mỉm cười, nói:
- Ta là vì Tô Kính. Người bằng hữu như hắn, đáng giá để kết giao đi.
- Vì sao?
Tô Mộ có chút thất vọng. Tuy rằng nàng đối với Đường Hà không có một chút hứng thú nào.
- Không nói tới, con người hắn có vận khí lớn. Ta từng điều tra ra tất cả những gì hắn từng trải qua. Hắn là người tốt. Thế giới này người tốt càng ngày càng ít. Có một người trở thành bằng hữu của ta, nếu như ta không quý trọng, có khả năng sau khi thành tiên, cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
- Ta đây không tính là bằng hữu sao?
Mộ Ngân Mâu bĩu môi, đi theo ở phía sau.
- Nàng không độc lập, không giống với hắn. Tô Kính trên thực tế đã độc lập với Tô gia, độc lập với Tiêu Dao Hầu phủ. Chờ sau khi nàng độc lập đi ra, chúng ta lại bàn tới vấn đề cùng cộng tác đánh ra nghiệp lớn.
- Nghiệp lớn? Tốt hơn là sống sót đi ra ngoài trước đã. Thụ yêu này ở Tiên Cảnh, chính là tồn tại vô địch.
Mộ Ngân Mâu nói rất ủ rũ, lại rất chân thật.
Đường Hà lắc đầu nói:
- Ta đã từng vọng ngôn, nếu như nhận được Địa Sát đan thai, có thể vô địch ở thế giới Thần Châu. Tô Kính nói, cường giả vô địch ở thế giới Thần Châu, chỉ có một. Vĩnh viễn là hoàng đế bệ hạ. Hiện tại ta và nàng nói người vô địch ở thế giới Tiên Cảnh, cũng chỉ có một. Vậy chính là ta.
Âm t hanh của Đường Hà hoàn toàn không có một chút cuồng vọng nào, lại giống như là đang nói ra một chuyện vô cùng đơn giản thực tế.
Mộ Ngân Mâu kinh ngạc nhìn Đường Hà. Trên người Đường Hà, lĩnh vực Kim Đan bỗng nhiên thu nhỏ lại, một lần nữa chỉ có phạm vi hơn hai dặm. Nhưng lực lượng lĩnh vực của hắn, phát sinh biến hóa long trời lỡ đất. Sau khi những tảng đá lớn bay tới, tiến vào lĩnh vực, trong nháy mắt lại sụp đổ. Những chiến sĩ ẩn nấp ở bên trong tảng đá lớn, trong nháy mắt này cũng mất đi sinh mạng.
Lực lượng của Đường Hà đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười lần.
- Kim Đan Quy Khiếu!
Âm thanh của Mộ Ngân Mâu có chút run rẩy. Đường Hà thể hiện ra lực lượng ko chỉ là những điều này. Trên thực tế lực lượng của hắn còn có thể tăng lên, lại bị mạnh mẽ áp chế. Hiển nhiên Đường Hà còn không quá thích ứng với loại tình huống này, đang chậm rãi điều chỉnh.
- Không sai. Ta đã tu luyện ra bảy cái Thần Đan. Có thể sử dụng biện pháp Kim Đan Quy Khiếu. Ở trong lĩnh vực của ta, ta chính là thần. Hiện tại, chúng ta đi tìm Tô Kính. Ba người các ngươi, ta đều sẽ giao cho lực lượng cường đại. Sau đó, chúng ta đi giết chết yêu thụ kia.
Trong hai mắt Đường Hà lóe lên thần sắc kiên định, giống như lần đầu tiên hắn bắt đầu ngồi điều tức, vẫn mang theo sự thuần khiết không có cách nào hình dung.
Mộ Ngân Mâu và Tô Mộ đều vô cùng chấn động. Đường Hà mới là Kim Đan tứ trọng, không ngờ nắm giữ lực lượng như vậy. Thực sự là kỳ tài nghìn năm không gặp.
Điều khiến cho Mộ Ngân Mâu không hiểu là, sử dụng Kim Đan Quy Khiếu, cũng không phải là không trả giá lớn. Đường Hà để dành tới một ít đan dược cao cấp, lần chiến đấu này sẽ tiêu hao hết.
Là cái gì khiến cho Đường Hà coi trọng Tô Kính như vậy?
Đường Hà đi xuống phía dưới chỉ có vài chục bước, liền nhìn thấy Tô Kính.
Toàn thân Tô Kính khảm vào trong vách núi, trên người không thấy vết thương nào, còn đang ung dung phóng ra đạo thuật, chống đỡ những tảng đá lớn bay tới. Trong thời gian ngắn như vậy, Tô Kính đã tiêu hao hết tất cả khôi lỗi giấy. Mỗi khôi lỗi giấy, đều đẩy ra một tảng đá lớn.
Khôi lỗi giấy của Tô Kính, là huy động Luyện Khí Sĩ cảnh giới Trúc Cơ, số lượng cũng nhiều vô số. Chỉ khoảng mười phút, hắn dùng hết ba trăm hai mươi lá bùa.
Nhìn thấy được Đường Hà xuất hiện, Tô Kính cười nói:
- Nếu ngươi không tới, ta sẽ phải chết.
Đường Hà thấy Tô Kính trấn định như thế, cũng tán thưởng. Đây không phải là nghĩ mình nhất định sẽ trở về, mà là rất thấu triệt đối với sinh tử. Thời điểm thật sự đối mặt với tử vong, sợ hãi là không có chút ý nghĩa nào.
Loại bản năng này, là bản năng của người yếu.
Tâm của Tô Kính đã đủ để cho hắn tiến giai Kim Đan, không gây ra phiền phức trên phương diện tâm ma. Người có thể làm được điểm này, cho dù trong cường giả Kim Đan cũng sẽ không quá ba phần.
Lĩnh vực Kim Đan của Đường Hà một lần nữa bảo vệ Tô Kính. Hắn nhìn Tô Kính nói:
- Mặc dù là bằng hữu, nhưng lần này ta trả giá không nhỏ. Biện pháp Kim Đan Quy Khiếu này, trong vòng một năm ta cũng không có cách nào dùng nữa.
- Ngươi muốn giúp ta chém giết thụ yêu?