Tân Trạm nhớ lại ba chữ cứ lẩn quẩn trong đầu óc.
“Ông ta giống như đang cố ý nói cho mình biết điều gì đó, nhưng chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở, hay còn có mục đích khác?”
Tân Trạm nhìn bóng lưng Đạo sĩ Bồ mà suy nghĩ.
Đạo sĩ Bồ vốn là Tiên sư đầu tiên của Thế Giới Ẩn, nhìn thấy được sự suy tồn của trời đất và sự chìm nổi của thế giới.
Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của ông ta đều là có mục đích, chưa kể ba chữ này còn ẩn chứa điều huyền bí.
Hướng Đông Bắc là có ý gì?
Ông ta chuẩn bị rời khỏi, không lế ông ta đã sớm biết mình muốn dẫn Bồ Tùng Nhân đi.
Nếu như ông ta thật sự đã biết ý định của mình, vậy có thể Vấn Tông cũng cũng đã biết.
Đã như vậy, còn nói cho mình ba chữ đó là có ý gì.
Là muốn lừa gạt, hay là có ý đồ gì khác.
Tân Trạm nhất thời không nghĩ ra một tí manh mối gì.
Anh tin tưởng Bồ Tùng Nhân, nhưng không có nghĩa là có niềm tin ở Đạo sĩ Bồ, dù sao ông ta cũng là người của Vấn Tông.
Anh quay đầu lại, Đạo sĩ Bồ đã rời đi, anh chỉ có thể tạm thời đem chuyện này gác qua một bên.
Bước ra khỏi Vấn Tông, đám hộ vệ trước cổng lần này nhìn thấy Tân Trạm như chuột thấy mèo, sợ hãi đứng nép qua một bên, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.
“Bây giờ trở về thế giới bên ngoài coi ngó một chút.”
Lấy ra con thuyền bay màu tím, Tân Trạm nhìn con đường.
phía bên ngoài Vấn Tông, thở dài.
Lúc đến đây, ba người còn cười nói vui vẻ với nhau, mà bây giờ trở về chỉ còn một người cô đơn.
“Diệp Thành, Lạc Việt Ban, hai người ráng chịu đựng một thời gian, tôi sẽ nhanh chóng cứu hai người ra, đến lúc đó, Vấn Tông sẽ được tôi chiêu đãi đến long trời lở đất”
Tân Trạm quay đầu, lạnh lùng quan sát cung điện cao ngất, san sát nối tiếp nhau, giống như một con quái vật khổng lồ đang say ngủ.
Dưới ánh mặt trời, nó tĩnh lặng và yên bình, giống như một vùng đất thanh tịnh.
Có mấy người biết, ở trong nhà giam phía sau núi, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên, núp sau cái bóng tông môn gia tộc, để làm những chuyện xấu xa, dơ bẩn khiến cho người người phẫn nộ.
Lần tiếp theo nhìn thấy nơi này sẽ là như thế nào đây?
Đối với Trưởng lão Tuân, Tân Trạm chỉ có năm phần tin tưởng.
Cho là việc này không liên quan đến ông ta, nhưng đã là người của Vấn Tông, có ai dám nói bản thân không có tội.
Phi thuyền tử quang chớp mắt biến thành một tia sáng, nhanh nhóng bay khỏi nơi này.
“Ha ha, phi thuyền của tên nhóc này thật lợi hại, tiếc là không nhanh bằng mình”
Khôi Ách cười lạnh, toàn thân hắn ta gần như trong suốt, xuất hiện ngoài cổng, sau đó lại biến mất.
Giữa những ngọn núi tuyết trắng xóa hùng vĩ, có một ngọn núi không mấy nổi bật, được tuyết bao phủ xung quanh trông giống như một lớp vải bạc lấp lánh.
Ở đây nhiệt độ lạnh giá quanh năm, rét buốt thấu xương.
Gió bấc gào thét giống như tiếng sói tru, lúc thổi qua lưng chừng núi, làm hoa tuyết tung bay đầy trời.
Tân Trạm từ cổng vào ngọn núi Thế Giới Ẩn đi ra, ngẩng đầu nhìn lại, trên trời bông tuyết bay lả tả.
Tân Trạm đưa tay đón lấy một cái bông tuyết, so với Thế Giới Ẩn anh thích nơi bốn mùa thay đổi này hơn nhiều, nơi đây mặc dù tài nguyên ít ỏi, linh khí trời đất khô cạn, nhưng dù sao cũng là nơi anh sinh ra, là quê hương của anh.
Thả người bay lên, Tân Trạm lướt qua gió tuyết, biến mất trong cánh đồng tuyết mênh mông, rộng lớn.
Tân môn, lúc này hiện ra bừng bừng khí thế, phát triển mạnh mẽ, cổng chính đã mở rộng hơn rất nhiều lần so với trước đây, trong núi cũng có nhiều gian nhà mới.
Phía trên sân luyện võ, những đệ tử mới đang tràn đầy khí thế và nhiệt huyết, tiếng hò hét dữ dội vang trời.
Tin tức Tân Trạm đạt giải nhất trong hội Vấn Đỉnh Thiên Kiêu, đã sớm truyền ra khắp thế giới bên ngoài.
Tân Môn mà anh sáng lập ra cũng nhờ đó mà nổi danh khắp thế giới.
Tân Trạm trở thành thần tượng của những người đam mê võ thuật trên toàn thế giới, trở thành anh hùng của mọi người.
Chỉ cần là những người có lòng yêu thích võ thuật, đều có mục tiêu muốn vào Tân Môn, coi việc được làm đệ tử của Tân Trạm là vinh quang.
Thời điểm mà các thanh niên ùn ùn đến xin gia nhập, dường như muốn đạp banh cửa ra vào.
Đây là chuyện mà trước đây Nhan Như Ngọc, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Mười tám vị võ sĩ trước kia bị Tân Trạm lừa về lúc này cũng đang nở mày nở mặt, không còn chút ý nghĩ nào về việc hết hợp đồng liền rời đi.
Đi theo Tân môn danh tiếng bừng bừng, bọn họ làm trưởng lão, đương nhiên cũng có được địa vị không nhỏ.
Không cần phải tự tay đi đánh đấm để nổi tiếng, bây giờ bọn họ chỉ cần ngồi một chổ, bản thân cũng có danh vị rực rỡ.
Mà bây giờ ở Việt Nam, xem như Tân Môn là tông môn đang dẫn đầu bảng xếp hạng, lãnh đạo Cục An ninh đã tổ chức huấn luyện chung và thậm chí còn có thỏa thuận cùng nhau phối hợp để duy trì an ninh, trật tự.
Với chổ dựa lớn mạnh như vậy, không có ai dám động vào Tân Môn.
Tân Trạm lần này trở về, không hề báo với ai, tránh làm tất cả mọi người hoảng hốt.
Anh chỉ là truyền tin cho vài người Hứa Bắc Xuyên và Mặt Thẹo biết, đi vào bên trong Tân môn, dạo một vòng sân luyện võ, nhìn thấy đông đảo đệ tử nhiệt huyết dâng trào, mười phần quyết tâm, Tân Trạm cũng thõa mãn gật đầu.
Dưới sự quản lý của Nhan Như Ngọc và Hứa Bắc Xuyên, tương lai của Tân Môn sẽ ngày càng phát triển.
Ngược lại, lúc này ở gia tộc Thế Giới Ẩn, lại chẳng ra gì.
“Hai người thế mà sắp hóa cảnh rồi, thời gian trôi qua thật nhanh”
Tân Trạm thở dài, lướt qua Hứa Bắc Xuyên cùng Mặt Thẹo.
Mặt Thẹo thì không cần phải nói, cậu ấy đã tự mình biến ra Thiên Linh Thể, căn cơ tu luyện phát triển rất nhanh chóng, nhưng với tốc độ tiến bộ của Từ Bắc Xuyên lại khiến anh có chút kinh ngạc.
“Sư phụ, trước đây tôi từng đi kiếm bảo vật tại một kho.
tàng nhỏ ở Thế Giới Ẩn, không ngờ lại kiếm ra được một viên linh quả, sau khi ăn xong trình độ tu vi tăng cao mấy cảnh giới.”
Hứa Bắc Xuyên nhếch miệng cười nói.
Tân Trạm cười cười, tên nhóc này may mắn vẫn tốt như trước.
Tân Trạm bước lên trước, đem một ít kinh nghiệm đột phá hóa cảnh và điểm yếu nói cho hai người biết, còn muốn hai người họ nhớ kỹ.
Sau đó, lấy ra mấy loại đan dược cần thiết đưa cho hai người họ cất kỹ.
“Mấy viên đan dược này, đưa cho Nhan Phó Môn chủ”
Tân Trạm cầm ra một bình sứ, giao cho Hứa Bắc Xuyên.
Trước đó Nhan Như Ngọc bị Đổng Thiên Lâu phá hủy gương mặt, mặc dù đã chữa trị hết sức mình, nhưng nhiều ít cũng còn sót lại một vài chỗ gây tiếc nuối, Nhan Như Ngọc ngoài miệng không nói, nhưng chỉ sợ bên trong lại rất đau lòng.
Mình luyện đan đạt tới bát phẩm, đã chế ra được đan dược chuyên trị cho Nhan Như Ngọc, không những giúp cho tu vi cô tăng cao, mà còn phục hồi được gương mặt vốn có.
“Sư phụ, vật quý giá như vậy, sao anh không tự mình đưa sao?” Hứa Bắc Xuyên kinh ngạc hỏi.
Lần này trở về không có nhiều thời gian, tôi sẽ phải rời đi ngay.
Tân Trạm lắc đầu nói: “Mẹ của tôi sao rồi, vẫn còn đang bế quan sao?”
“Sư tổ nương có xuất quan một lần, biết cậu đi Thế Giới Ẩn, bà ngây người mấy ngày liền, sau đó lại đi bế quan.
Nhưng mà lần bế quan này, có chút khác thường” Mặt thẹo sắc mặt có chút kì lạ nói.
“Khác thường như thế nào?” Tân Trạm nhíu mày.
“Sư phụ, anh đi xem thử sẽ biết” Hứa Bắc Xuyên cười nói.
Ba người đi về nơi bế quan của Châu Cẩm ở ngọn núi phía sau Tân Môn.
Lúc này trận pháp Quang Hoa mở ra mờ mịt, đem khuôn viên trong vòng một dặm ngăn cách cả trong lẫn ngoài.
Mà điều đáng kinh ngạc là xung quanh trận pháp, bốn hướng tỏa ra hương thơm nồng nàn lạ thường.
‘Vây quanh sơn cốc là từng bầy chim nhỏ đầy màu sắc, còn có vô số các loài bướm sặc sỡ không ngừng bay quanh, nhãy.
múa không ngừng.
“Những loại hoa cỏ ở đây là tự nhiên sinh trưởng sao?” Tân Trạm nhặt một đóa hoa bảy màu dưới đất lên.
“Không phải, đây đều là do lần bế quan sau của sư tổ nương sinh ra” Hứa Bắc Xuyên lắc đầu nói.
“Chỉ là tôi đã nghiên cứu qua nhiều sách vở, thấy nói cảnh tượng như thế là chuyện tốt, nên tôi cho phong tỏa nơi này, không cho người ngoài đến gần”.
Danh Sách Chương: