“Vậy cũng được, ông nghe theo sự phân phó của tôi, tự mình vào lấy đi” Tân Trạm dời đi tầm mắt, cũng không nói gì nữa.
Tam trưởng lão chắp tay vái, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tân Trạm, ông ta tiến vào bên trong từng chút, từng chút một.
“Chờ đã, đánh một đạo linh khí ở đây” Tân Trạm gọi Tam trưởng lão và yêu cầu ông ta đi theo sự phân phó vì văn trận có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
Lần trước bản thân bước lung tung, suýt chút nữa dẫn đến trọng thương nên lần này Tam trưởng lão cũng biết lắng nghe, mỗi một bước đều hành động theo chỉ dẫn của Tân Trạm.
Sau khi bước ra khỏi Huyễn trận, mọi thứ lại trở lại như bình thường.
Nhìn pho tượng tiên ngọc cao lớn trước mặt, trong mắt Tam trưởng lão tràn đầy lửa nóng.
Ông ta giơ tay lấy ngọc giản trong tay pho tượng xuống, sau đó nhìn qua một lần rồi mới cất vào trong túi trữ vật bằng vẻ kích động.
Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn thì cuối cùng mình cũng đã tìm thấy thứ mình muốn tìm rồi.
Sau khi cất ngọc giản vào một chiếc hộp ngọc có tính chất đặc biệt, Tam trưởng lão lại giơ tay lấy đi tiên ngọc được điêu khắc, còn có bát hương và các vật khác được bày biện trên bàn dài phía trước.
Sự tham lam lóe lên trong mắt ông ta, đúng là ông ta biết, người đàn ông tay cầm ngọc giản này có thân phận gì trong thời kỳ thượng cổ.
Không cần tìm hiểu kỹ thì ông ta cũng biết chất lượng của những đồ vật này sẽ không bao giờ kém đi.
“Đợi đã” Chính vào lúc này, đột nhiên Tân Trạm lên tiếng: “Tam trưởng lão, chắc là pho tượng này không liên quan gì đến ông đâu nhỉ?”
Tam trưởng lão kinh ngạc, nhìn về phía Tân Trạm.
“Chính ông đã nói là ngoại trừ những vật cần thiết của ông thì những đồ vật khác đều thuộc về tôi.
Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Tôi thực sự đã nói rồi” Tam trưởng lão cố lộ ra nét mặt tươi cười nói: “Nhưng vật này cũng rất quan trọng đối với nhà họ Diệp tôi, hy vọng Trình đạo hữu châm chước một lần”
“Châm chước?” Tân Trạm lạnh lùng cười: “Vậy những đồ vật ở bên ngoài Tiên Điện có ảnh hưởng gì đối với nhà họ Diệp của ông không? Tôi và ông đều là tu sĩ, ở một nơi như tiên tông này, sẽ có vật vô dụng sao? Có tác dụng đối với ông thì là của ông, vậy có phải ý ông là lời hứa lúc trước cũng chỉ là vô nghĩa tôi đúng không?”
“Trình đạo hữu, cậu nói vậy là có ý gì?” Đột nhiên sắc mặt của Tam trưởng lão trở nên âm trầm, ông ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Dù sao tôi cũng là trưởng lão của nhà họ Diệp, giữa cậu và Diệp Thành còn có tình xưa, tôi là trưởng bối của cậu mà cậu lại nói chuyện với tôi như vậy à?”
“Không cần biết là trưởng bối hay là vãn bối, chẳng lẽ làm việc đều không cần đạo lý mà làm theo vai vế à?” Tân Trạm hỏi ngược lại.
“Ha ha, nếu cậu đã muốn hợp tình hợp lý vậy thì tôi sẽ nói đạo lý với cậu đến cùng”
Tam trưởng lão cười một tiếng lạnh lùng: “Đạo lý nói cái này nên là của cậu.
Nhưng từ trước đến nay, giới tu luyện đều không nói đạo lý.
Bây giờ tôi đã lấy được ngọc giản, lại lấy cả những đồ vật khác thì cậu có thể làm gì được tôi nào?”
Tam trưởng lão nhìn Tân Trạm bằng vẻ hung hăng và vô lý, không hề che giấu sự cao ngạo.
“Bây giờ tôi ở trong trận pháp này đợi cho đến khi chiến trường Tiên Ma kết thúc.
Đến lúc đó tôi sẽ bị truyền tống ra ngoài, vì vậy cậu chẳng còn tác dụng gì với tôi nữa”
“Còn lúc nãy ở bên ngoài tiên điện, tôi cho cậu mặt mũi, định bụng sẽ dát vàng lên mặt cậu thêm mấy lần.
Thế nhưng nếu cậu đã không muốn thì đừng hòng mơ tưởng đến thứ gì hết! Hãy nhìn xung quanh đi, bây giờ những tộc nhân khác đều đang ở bên cạnh cậu, vì vậy tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách sao đám người Ngũ trưởng lão lại ra tay với cậu nhé.”
“Diệp Phi Long, ông đủ rồi đó!” Lão Tùng nghe thấy Tam trưởng lão nói vậy thì không nhịn được nữa.
“Lúc trước ông đã hứa với Trình đạo hữu, bây giờ lại xé bỏ lời hứa còn uy hiếp cậu ấy? Ông coi người nhân chứng như tôi là cái gì vậy hả?”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho ông phải trả lại pho tượng ngay lập tức..
Danh Sách Chương: