Đầu lưỡi của ông ta cũng đồng thời bị cắn đứt, Mộc Thăng Khanh hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Nhưng cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể của Mộc Thăng Khanh phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, một tấm chắn linh lực vô cùng vững chắc xuất hiện và bao bọc lấy toàn thân ông †a ở bên trong.
“Ra tay ngay!”
Sắc mặt của bọn Diệp Thành đột nhiên thay đổi, đợi bọn họ kịp phản ứng lại thì cũng đã quá muộn rồi.
Sau đó, mấy người bọn họ đồng thời đều ra tay, linh khí gào rít cả lên, tiếng va chạm rung chuyển cả bầu trời.
Nhưng mà, cho dù bọn họ có xuất ra bao nhiêu là thủ đoạn thì cũng đều bị tấm lá chắn này chặn lại, không thể làm Mộc Thăng Khanh bị thương được.
“Ha ha, tụi bây cứ ở đó mà phí công sức đi.
Để tao nói cho bọn bây nghe một thông tin xấu.
Sau khi tao thu thập đủ bản nguyên Ngũ Hành thì công tử cũng sẽ dẫn người tới đây.
Chỉ cần tao cầm cự thêm một chút nữa thôi thì bọn bây cũng coi như là xong đời rồi” Mộc Thăng Khanh cười toe toét và nói.
Dù sao thì lần này cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ, điều mà hiện giờ ông ta muốn thấy nhất chính là cái chết của bọn người Tân Trạm này.
“Tên chết tiệt kia, bị bắt rồi mà còn ở đó kiêu ngạo à”
Viên Khánh tức giận hét lên, anh ta bay đến phía trước của tấm lá chắn này và đưa hai tay lên để xuất chưởng.
Tuy nhiên, ngay khi bức màn sáng lóe lên một cái thì Viên Khánh cũng bị nó đánh bật lại và té văng ra xa.
“Ha ha, bọn mày cứ ở đó mà chờ chết đi”
Lại tiếp tục nữa hay sao?” Mộc Thăng Khanh cười chế nhạo và nói: “Tao đã trúng phải ảo trận của mày một lần rồi, lẽ nào còn sợ nữa hay sao hả?”
“Là vậy sao?”
Tân Trạm vươn tay ra chỉ một cái, trong màn sương trăng xóa đó, những con yêu thú khổng lồ vừa mới được hình thành đó liền kêu gào gầm rú cả lên và lao thẳng về phía của Mộc Thăng Khanh.
Rầm rầm!
Vài con thú khổng lồ lao mạnh vào tấm chắn bên ngoài của Mộc Thăng Khanh, làm ông ta ở bên trong cũng bị rung chuyển lên xuống.
“Không đúng, đây không phải ảo giác, đây là cái gì chứ?”
Mộc Thăng Khanh giật mình, ông ta nhìn ra bên ngoài của tấm chắn, đột nhiên liên cảm thấy vô cùng kinh sợ, suýt chút nữa là đã tự cắn vào lưỡi của mình rồi.
Những con cự thú khổng lồ đó đang không ngừng tấn công liên tục vào tấm chắn từ phía bên ngoài, từng con từng con một đều trông vô cùng quen thuộc, tất cả đều là những con quái thú trong huyền thoại.
“Thần thú, pháp trận vạn thú này của mày, làm sao có thể xuất hiện thần thú được chứ” Mộc Thăng Khanh kinh ngạc kêu lên.
Bọn người Diệp Thành, Từ Kim Thanh và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Giữa những tiếng gầm rú của bọn dã thú này, tấm chắn bảo vệ bên ngoài của Mộc Thăng Khanh cũng đã bắt đầu lắc lư và biến dạng, những đường nứt nẻ lần lượt xuất hiện và sau đó rất nhanh liền lan ra khắp nơi.
Sắc mặt của Mộc Thăng Khanh trông vô cùng khó coi, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi rồi..
Danh Sách Chương: