Tâng chín Thượng Nguyệt Các là chỗ cấm, người có tư cách lên tầng chín nghe Các chủ đánh đàn, đều là các nhân vật nổi tiếng.
Mà hôm nay, Dung Nguyệt dám lấy quy cách này tiếp đãi Tân Trạm.
Dung Nguyệt cười nói: “Sư tôn sau khi biết chuyện của tôi, đã nhiều lần dặn dò tôi nếu như gặp lại, chắc chắn phải cảm ơn anh ấy, nói vậy nếu bà ấy nhìn thấy anh Tân cũng sẽ rất hứng thú”
“Uyên Nhi, đi tầng chín được chứ?” Tân Trạm hỏi.
Tô Uyên cười cười, không từ chối, đương nhiên Tân Trạm cũng sẽ đồng ý.
“Sử đạo hữu, xem ra ý tốt của anh chỉ có thể giữ lại trong tim”
Tân Trạm quay đầu lại nhìn đôi mắt ngây ngô của Sử Thi Vũ.
“Nghe anh nói khoảng cách càng gần, hiện quả của Đạo Khúc càng tốt, cho nên hai tôi vẫn nên là đứng cùng một tầng nghe tiên khúc, hơn hết nếu anh đồng ý, tôi cũng có thể đưa anh đi lên đó trải nghiệm.”
Tân Trạm ăn miếng trả miếng cho Sử Thi Vũ.
“Anh!”
Thấy Dung Nguyệt trịnh trọng mời hai người Tân Trạm lên lầu, Phó Mãn Nhi phía sau kinh ngạc há hốc mồm, sắc mặt của Sử Thi Vũ cũng cực kì khó coi, thân thể phát run.
Mình còn ở tầng tám, vậy mà Tân Trạm đi thẳng lên tâng chín, nơi không bao giờ tiếp khách, lại được chính Dung Nguyệt khen ngợi trước đám nữ tu, kết quả Đạo Khúc này lại còn là do Tân Trạm truyền lại.
Sử Thi Vũ cảm giác khuôn mặt phát đau giống như vừa bị Tân Trạm cho một cái tát.
Vì sao tên này ở chỗ nào cũng áp bức mình.
Rõ ràng mình mới là thiên tài anh kiệt Bắc Vực bảng xếp hạng thú ba trên bảng Băng tuyết.
Rõ ràng mình mới có chỗ dựa gia thế, Tân Trạm này chỉ là là một tán tu.
Sử Thi Vũ tức giận đến muốn gào thét, thấy bóng dáng Tân Trạm rời đi, trong mắt anh ta tràn đầy sát khí hận thù.
“Tên Tân Trạm đáng chết này!”
“Hoá ra anh đã quen biết Dung Nguyệt từ trước, mà lại còn cố ý không biết Thượng Nguyệt Các, có phải cố ý gạt em đúng không?”
Tô Uyên trừng mắt tức giận nhìn Tân Trạm một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ.
Làm con gái, ai không hy vọng người yêu của mình phương diện nào cũng ưu tú, có thể trở nên nổi bật.
Mà Tân Trạm hiển nhiên có tất cả.
“Cho dù không biết, Tiên âm đ*o Khúc này, anh cũng có thể tự mình đàn cho em nghe, hơn nữa không hẳn là tệ hơn Thượng Nguyệt Các chủ đâu”
“Anh còn biết chuyện này sao?” Tô Uyên kinh ngạc nhìn Tân Trạm.
Hai người quen biết thời gian dài như vậy, cô ấy cũng không biết Tân Trạm còn có phương diện trời sinh thế này.
Tân Trạm cười, cũng không giải thích gì nhiều.
Tới tầng chín, hai người gặp Thượng Nguyệt Các chủ.
Thượng Nguyệt Các chủ có giọng nói nhẹ nhàng trang trọng, như là một người phụ nữ trung niên.
Nhìn thấy đối phương che mặt, bỗng nhiên trong đầu Tân Trạm xẹt qua một bóng hình.
Rời Lam Tinh lâu như như vậy, cũng không biết đám người Chúc Diêu như thế nào rồi.
Nhìn thấy Tân Trạm, biết được Tân Trạm vô tư truyền thụ Đạo Khúc, Thượng Nguyệt Các chủ cảm tạ lần nữa.
Bà ấy cũng rất hứng thú, mời Tân Trạm và Tô Uyên ngồi xuống, hỏi một ít về đoạn khúc này.
Nghe hỏi như vậy mà Tân Trạm vẫn đáp được, Tô Uyên lại kinh ngạc đến khâm phục, hoá ra Tân Trạm không có nói đùa, anh ấy hiểu được chính xác giai điệu của đoạn khúc.
Theo sau Thượng Nguyệt Các chủ ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi hai người, sau đấy tự mình đàn một khúc..
Danh Sách Chương: