“Cậu chủ Tân, tôi cũng không ngờ Diệp Phong lại là người như vậy, anh đã xúc phạm anh ta, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm ở nơi hỗn loạn này.
Chi bằng anh hãy đi cùng với chúng tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ” Lương Nhược Mỹ nói rất nghiêm túc.
Tân Trạm cau mày.
Lương Nhược Mỹ có tu vi ở cảnh giới hợp thể nhị phẩm, nếu đi theo cô ta, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng mục đích của anh không phải chỉ tranh thủ vớ bừa vài bảo khí.
“Xin thứ lỗi, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi vẫn thích đi một mình hơn” Tân Trạm đáp.
“Cái tên tu sĩ này, sao không biết điều gì thế nhỉ?”
Một bà già đi bên cạnh Lương Nhược Mỹ cau mày trách móc: “Công chúa Nhược Mỹ lo lắng cho sự an nguy của cậu nên đã cất công đưa đám chúng tôi đi tìm cậu, tốn biết bao nhiêu thời gian, bây giờ cậu còn từ chối, đúng là không biết điều.
Mấy người làm bên cạnh cũng tỏ thái độ ra mặt.
Họ đi theo và hầu hạ Lương Nhược Mỹ bấy lâu, hiển nhiên là biết bình thường một tu sĩ nam muốn đi cùng Lương Nhược.
Mỹ khó khăn nhường nào.
Vả lại thông thường cũng sẽ không ai từ chối.
Tân Trạm lại từ chối Lương Nhược Mỹ hai lần liên tiếp, đây là chuyện chưa từng có.
Tân Trạm lắc đầu.
Lương Nhược Mỹ tự nguyện chạy tới ngỏ lời mời, thật sự rất có tâm, nhưng anh không thể đồng ý làm như vậy.
“Công chúa Nhược Mỹ, lòng tốt của cô tôi xin nhận.
Nhưng mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, tạm biệt.”
Tân Trạm không biết nên nói gì, bèn chắp tay, quay đầu bay vào trong màn sương mù màu đen bên kia.
“Tôi tức muốn chết với thằng ranh này mất thôi.
Đợi đến khi cậu ta bị Diệp Phong dạy dỗ, nhất định sẽ hối hận” Bà già tức giận nói.
“Bỏ đi bà ạ.
Cậu chủ Tân cũng có ý định riêng, chúng ta đừng ép uổng”
Lương Nhược Mỹ nhìn chằm chằm Tân Trạm một cái, trong lòng có chút khác thường.
Thật ra cô ta cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ rằng cô †a đã chủ động hạ mình mời nhưng Tân Trạm vẫn từ chối.
Đúng như mấy thị nữ kia nói, với thân phận địa vị và danh tiếng của cô ta, lại còn xuất phát từ ý tốt mà mời người ta, sẽ có rất ít người trực tiếp từ chối như vậy.
Hoặc có thể nói là chưa từng có tiền lệ như vậy.
Tân Trạm này là người đầu tiên liên tục từ chối cô ta.
Hơn nữa, một điều khiến Lương Nhược Mỹ lưu tâm nữa đó là ánh mắt mà đối phương nhìn cô ta cũng khác với những nam tu khác, không hề có loại cảm giác say mê mến mộ.
Loại ánh mắt này, cho dù là người ẩn dấu rất tốt như Diệp Phong có khi cũng sẽ lơ đãng mà biểu lộ ra.
Mà Tân Trạm này vẫn trước sau như một.
Lương Nhược Mỹ có một loại trực giác rằng anh chỉ coi cô †a như một người bình thường, không có bất kỳ một sự cư xử đặc biệt nào.
Người thanh niên này chắc hẳn vẫn còn có một mặt mà cô ta chưa biết.
Sau khi Tân Trạm rời khỏi khu vực có Lương Nhược Mỹ bèn tùy ý xuyên thẳng qua vùng sương đen sát khí.
Khi nhìn thấy những ác ma cản đường kia, Tân Trạm trực tiếp tiêu diệt, trên đường đi cũng góp nhặt được không ít bảo khí, có điều đa số đều không có tác dụng quá lớn.
“Theo lý mà nói, đại chiến tiên ma năm đó, cho dù là Tiên tộc hay Ma tộc thì thứ có nhiều nhất chính là kiếm tiên, tại sao chẳng tìm thấy thanh nào vậy?”
Tân Trạm nhíu mày, dân dần có chút không kiên nhẫn..
Danh Sách Chương: