Khí tức trên người anh ta toát ra có vẻ là khoảng trên dưới cấp Võ Tông.
Tân Trạm nhíu nhíu mày, anh cảm giác người tên Tân Tráng này tính tình cũng không phải là xấu, nếu không trong lòng đang tức giận cũng sẽ không chờ tới lúc thương thế của anh tốt lên.
Nhưng không biết là có phải do sự tức giận làm đầu óc choáng váng hay không mà ý tưởng này của anh ta rất là kỳ quái.
Tân Trạm lắc đầu nói: “Anh đánh thắng tôi thì có thể chứng minh được cái gì?”
“Đương nhiên có thể chứng minh cậu chỉ là một tên nhóc mà thôi.
Em Uyển sẽ không coi trọng cậu đâu” Tân Tráng cười lạnh nói.
“Vậy thì có thể giải thích cho những gì tôi đã nói sao?” Tân Trạm im lăng nói: “Tại sao anh không giải thích rõ ràng, người tôi nhắc đến là em Uyên chứ không phải em Uyển của anh”
“Ở nơi này thì năm tay người nào lớn hơn thì người đó có tiếng nói, cậu giảng đạo lý thì làm được cái gì” Tân Tráng ra vẻ đương nhiên nói: “Chỉ cần tôi thắng cậu thì sẽ lập tức chứng minh được so với cậu tôi còn mạnh hơn, lời đồn đại kia sẽ tự sụp đổ, bởi vì em Uyển chỉ thích cao thủ mà thôi”
“Ai nói em chỉ thích cao thủ.”
Một giọng nói không vui đột nhiên vang lên.
Mặt mũi Tân Tráng cứng đờ, quay đầu lại không ngờ Diệp Uyển lại tới.
“Tân Tráng, anh nghĩ em kết giao với anh là do thực lực của anh sao” Sắc mặt Diệp Uyển khó coi nói: “Anh coi em là loại người nào vậy, chỉ biết bám vào những kẻ cường giả kia thôi sao?
Nếu anh cho rằng như vậy thì từ nay chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa”
“Ái da! Em Uyển, anh không phải có ý đó.” Thấy Diệp Uyển tức giận, trên trán Tân Tráng lập tức đổ đầy mồ hôi, vội vàng lắc đầu.
Tuy nhiên, động não không phải là điểm mạnh của anh ta, nhìn thấy Diệp Uyển tức giận khiến anh ta càng gấp đến mức phát hỏa.
Vậy ý của anh là gì? Em không đồng ý với việc anh làm như vậy với anh ấy.
Đó vốn chỉ là hiểu lâm, anh còn ngại chưa đủ phiền phức hay sao” Diệp Uyển khẽ nói.
“Anh không có làm ầm lên nhưng nếu anh không đánh cậu †a một trận, cái lời đồn đại này liền không kết thúc được” Tân Tráng nói.
“Đánh một người vừa mới bình phục chấn thương thì có thể làm được cái gì? Dù sao thì em cũng không đồng ý chuyện này đâu”
“Em Uyển, em như thế này là đang bảo vệ cậu ta sao?” Tân Tráng nổi giận đùng đùng nói.
Nhìn Diêp Uyển che chở bảo vê Tân Tram như vây, đáy lòng Tân Tráng dâng lên một nỗi ghen tuông to lớn.
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em, anh muốn đánh anh ấy cũng không được” Diệp Uyển kiên quyết nói.
“Em thực sự thích tên phế vật mặt trắng vô dụng này sao?” Trong cơn giận dữ Tân Tráng có chút mất lý trí.
“Em thích ai không cần anh quan tâm, anh đi ra ngoài đi, đi ngay lập tức” Mặt Diệp Uyển đỏ bừng, vừa thất vọng vừa tức giận.
“Thắng nhóc túi, nếu cậu có bản lĩnh thì đừng có mãi núp sau lưng phụ nữ nữa” Tân Tráng không thể nói tiếp với Diệp Uyển liền quay sang chỉ vào Tân Trạm giận dữ nói: “Là đàn ông thì hãy tự mình giải quyết vấn đề đi.
Và đừng có mong đợi một người phụ nữ giúp cậu.
Trừ khi cậu không có “hạt giống con cháu”” Tân Trạm lắc đầu.
Anh cảm thấy cơ thể mình khôi phục được một chút, chậm rãi từ trên giường bước xuống.
.
Danh Sách Chương: