Trong đám mây đen không có sự khống chế của Sử Thi Vũ, lệ quỷ kêu la thảm thiết, không ngừng hướng tới khắp nơi chạy trốn.
Nhưng ngọn lửa và sấm sét vô tình, dưới sức công phá, từng con hoá thành luồng khí đen, tản ra khắp nơi trong không gian đất trời.
“Tà tu đều đáng chết”
Tân Trạm nheo mắt lại, trong đám lệ quỷ này, ai dám nói trong đó không có người tu luyện chân chính, chỉ vì bị Sử Thi Vũ phát hiện, liền giết chết bọn họ, hoá luyện thành lệ quỷ.
“Đáng sợ, Tân Trạm quả thực đúng như mình tưởng tượng.
Trời sinh khắc chế lệ quỷ chỉ thuật của mình, đáng tiếc, trước đây mình bị thương, vẫn chưa phục hồi, nếu không vẫn có thể cầm cự một lúc”
Trong lúc chạy trốn, Sử Thi Vũ cũng đã quan sát tình hình.
Nhìn thấy bản thân dùng toàn lực tập trung đám quỷ bị Tân Trạm đánh tan một cách dễ dàng.
Con ngươi của anh ta co lại, trong lòng kiếp sợ.
Tốc độ tiếp tục tăng lên, lần này không chút ảo tưởng gì nữa, anh ta chỉ muốn chạy trốn.
Ánh mắt Tân Trạm như điện, vượt qua không gian, dừng lại ở trên người Sử Thi Vũ.
Trong lòng anh không chỉ có sự phẫn nộ, có cả sự tự trách và áy náy.
Bản thân anh hại Tô Uyên gặp nguy hiểm, suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn, chuyện này bản thân anh cũng phải chịu trách nhiệm tương tự.
Dù gì cũng là anh đắc tội Sử Thi Vũ, Tô Uyên trước đây cũng vì anh mà xuất đầu lộ diện, mới làm cho Sử Thi Vũ càng thêm ghen ghét.
Hôm nay không giết chết người này, anh ta chạy đến nhà họ Sử, ai biết sau này có ra tay với Tô Uyên hay không.
Cho nên hôm nay, anh bắt buộc phải giết chết người này một cách triệt để.
Cho dù nhà họ Sử có giận cá chém thớt thì người đó cũng là anh, chứ không phải Tô Uyên.
Đã quyết định ra tay giết, Tân Trạm lạnh lùng giơ cánh tay lên, năm ngọn lửa tỏa sáng rực rỡ xuất hiện trước Tân Trạm.
Chúng như chất lỏng chảy giữa không trung, cuối cùng hợp lại với nhau, tạo thành hình dáng vô cùng vĩ đại, giống như rồng phượng đang bay vút lên, tập trung thành một chiếc cung tên khổng lồ.
Thiên hỏa cung!
Ngón tay nắm lấy dây cung, từ từ kéo thành hình trăng tròn.
Thiên hỏa cung diệt thế mũi tên.
Thiên Hoả Tiên Tôn truyền lại chiêu tiên pháp thứ hai, một lần nữa được Tân Trạm thể hiện.
Một mũi tên đen tuyền được hình thành, sau đó là một mũi tên đỏ thẫm, cuối cùng là một mũi tên trong suốt mang hơi thở lạnh lẽo.
Lần này, Tân Trạm trực tiếp tập hợp ba loại diệt thế mũi tên lửa, nhắm thẳng hướng Sử Thi Vũ chạy trốn.
Diệt thế mũi tên cùng thần hồn của đối phương hoà lẫn với nhau, khoá chặt Sử Thi Vũ một cách triệt để.
Tân Trạm nhẹ nhàng buông ngón tay, ba đường diệt thế mũi tên vun vút bay ra.
Giống một con ác quỷ cuối cùng cũng phá vỡ phong ấn.
Trong đó, mũi tên ngưng tụ bởi lửa đỏ bay phía trước.
Trong nháy mắt xuyên thấu khoảng không vô tận, bay đến phía sau Sử Thi Vũ.
“Đây lại là thủ đoạn gì, cái tên Tân Trạm này không phải là hợp thể cảnh tứ phẩm sao? Tại sao thủ đoạn lại khủng bố tới mức trình độ của đỉnh phong cảnh hợp thể cũng không bằng”.
Ngôn Tình Hay
Nét mặt Sử Thi Vũ một lần nữa thay đổi, anh ta không hiểu sao Tân Trạm lại mạnh đến vậy.
Nhưng cảm nhận được sự đe dọa mạng sống của diệt thế mũi tên truyền tới, Sử Thi Vũ toàn thân run rẩy, anh ta vung tay lên, nhà họ Sử để lại cho chính mình số lượng lớn thủ đoạn bảo vệ bản thân, anh ta liều mạng tung ra tất cả.
Từng quầng sáng ngưng tụ lại với nhau, các pháp bảo phòng vệ đang tranh nhau kích hoạt..
Danh Sách Chương: