“Anh cả, tên đó càng nói như vậy thì chứng minh lực lượng của tên đó không đủ lực lượng, một hồi bắt được người này chúng ta đem nhét mấy chữ này trước mặt tên đó rồi nhục nhã một trận, có lẽ không tệ đâu.”
“Đạo hữu, chúng ta không có ý nghĩ giết anh, chỉ là anh đã căm thù chúng tôi như thế vậy tôi cũng chỉ đành xin lỗi thôi”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan hờ hững mở miệng, sau đó đột nhiên xông vào trong làn sương mù trắng.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, rối rít lướt vào trong.
Bọn họ đều là đệ tử của Tê Vân Tông, hơn nữa toàn bộ đều là thế lực đi theo vị anh cả này.
Cho nên chỉ có một con dấu thôi, chỉ cần anh cả có thể tăng cao tu vi thì bọn cũng có thể đi theo nhờ vả.
“Nơi này là nơi nào vậy?”
Một người đệ tử vừa mới đi vào trong làn sương mù, bắt đầu cảm thấy hơi hoa mắt, đột nhiên trước mắt cậu ta xuất hiện một cái cung điện.
“Sư đệ Lôi, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi”
Lúc này cậu ta kinh ngạc nhìn qua, anh cả cười tủm tỉm nhìn qua.
Đây là tình huống như thế nào, không phải cậu ta đã tiến vào màn sương trắng, tìm kiếm người có con dấu giết chóc mà, sao đột nhiên chạy tới nơi đây.
“Sau khi anh tiến vào màn sương trắng, thì bị tu sĩ tập kích đã hôn mê, chỉ là anh đã giết người kia rồi, đoạt được con dấu, để các sư đệ khác dẫn cậu đi ra ngoài, cậu đã hôn mê ba ngày”
“Giết anh ta, thì cái kia vẫn còn tốt.
Chỉ là em đã hôn mê ba ngày” Người trẻ tuổi này cũng ngây người, cậu ta chỉ thấy cảm đầu mình không đủ dùng, sao mình lại không hề có ấn tượng nào với những gì mà anh cả nói.
“Anh cả, những người khác đâu hết cả rồi?”
“Mọi người đang tìm kiếm địa cung này rồi, ngay lúc anh tìm kiếm bảo vật bốn phía thì thu hoạch được một chút thì trở về, vê phần những người khác, cậu nhìn đi, không phải là ở chỗ này sao” Người trẻ tuổi mang ngọc quan cười hờ hững một tiếng rồi nói.
Người trẻ tuổi sững sờ, quay về phía của anh cả chỉ nhưng chỉ trong chớp mắt này, đột nhiên cậu ta cảm giác trong ngực mình đau xót, không thể tưởng tượng nổi mà cúi đầu xuống, phát hiện một thanh trường kiếm xuyên thủng trái tim của cậu †a.
Mà người ra tay với cậu ta lại chính là anh cả.
Trong miệng người trẻ tuổi kia phát ra âm thanh hu hu, trừng to mắt nhìn Tân Trạm.
Trong lúc ý thức tiêu tán dần, bất chợt cậu ta mới đánh giá ra người đàn ông xa lạ này có tu vi cảnh Phân Thần.
Một tu sĩ cảnh Phân thần, vậy mà lại ở trong trận pháp lại có thể mai phục mười người hợp thể cảnh như họ!
Người trẻ tuổi này đúng là quá tùy tiện, chính xác là một người rất gan dạ.
Người trẻ tuổi kia liều mạng dùng truyền âm muốn đem tin tức truyền ra cho những người khác, chỉ cần biết được tu vi của Tân Trạm và trận pháp huyền ảo này thì những người khác có thể tùy tiện tiêu diệt anh.
Chỉ là Tân Trạm đã sớm nhìn thấu tâm tư của người trẻ tuổi, đôi mắt của anh rét lạnh, kiếm mang không ngừng tuôn ra từ trong thanh đồng kiếm, trong nháy mắt bắn thủng toàn thân của người trẻ tuổi kia.
Cậu ta “bịch” một tiếng ngã xuống trên mặt đất, ngay cả nguyên thần cũng bị một kiếm này chém tan mất.
Tân Trạm lạnh lùng thu kiếm, sau khi cầm lấy túi trữ vật của người thanh niên kia thì quay người rời đi.
Đối với cái người mà mình giết này hoàn toàn không có nửa phần thương hại.
Nơi này chính là một chiến trường giết chóc, mà mình đã xem xét cũng như đã nhắc nhở qua đối phương, bọn họ phải vào đến đây giết chết mình vậy sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng bản thân mình có thể bị giết..
Danh Sách Chương: