“Trình Tân này cố ý đưa tôi tới nơi hoang vắng này, chỉ vì sợ tôi có thể báo cho Nhà họ Bạch ngay lập tức, đúng là nhanh nhạy.
Đáng tiếc là cậu ta không biết, dãy núi Ma Vực cũng có thế lực Nhà họ Bạch”
“Còn đe dọa ông đây nữa chứ, hừ, cứ cho là gặp lại nhau thì người chết cũng là cậu đấy: Mộ Dung Di cười lạnh một tiếng, lần trước ông ta bị Tân Trạm bắt được cũng không hề cam tâm, cho rằng ông ta không biết rõ Tân Trạm không bị trúng độc, cho nên chân tay mới lúng túng.
Bây giờ đã hiểu được một chút, gặp lại nhau, ông ta nhất định phải khiến đối phương mở to mắt ra.
Sau khi Mộ Dung Di rời đi, mọi người cũng bắt đầu bay vào trong dãy núi.
“Bên trong dấy núi Ma Vực này, hơi thở thực sự thích hợp với Ma tộc.
Có ám khí, âm khí và tà khí, đều là những thứ mà ma tộc thích nhất”
Trong lúc bay, Tân Trạm cảm nhận được hơi thở bên trong dãy núi, trong lòng khẽ động.
Điều này có nghĩa là tu vi của họ có đủ để dùng linh khí chống lại hơi thở này.
Bằng không thì loại tu sĩ cảnh giới giống như Nguyên Anh, cho dù lúc vào không gặp nguy hiểm, nhưng nếu bị hơi thở này bao phủ trong thời gian dài cũng sẽ phát bệnh.
Đi dọc theo lộ trình mà Tiết Phong đã quen thuộc từ lâu, mọi người đều không vô tình đột nhập vào bất kỳ cổng quỷ nào hoặc nơi sinh sống của quái thú theo bầy đàn.
Nhưng ngay cả khi bay trên những ngọn núi cằn cỗi, vẫn có thể nhìn thấy những đỉnh núi bị san phẳng, hoặc những vết nứt trên mặt đất chia cắt vực thảm không đáy.
Đôi khi còn có thể nhìn thấy xương của một số tu sĩ, cứ như vậy mà phơi bày trong rừng núi.
Dãy núi Ma Vực không có quy tắc trật tự, sức mạnh hoàn toàn được xác định bằng nắm đấm.
Máu lạnh hơn hầu hết các nơi trong Tứ Vực và Ngũ Hoàng.
Khi tiến sâu vào dãy núi Ma Vực, tốc độ của Tiết Phong càng ngày càng chậm đi.
Ban đầu, mọi người đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị đối mặt với nguy cơ xảy ra cuộc chiến bất cứ lúc nào.
Nhưng khi thực sự vào bên trong của dãy núi, lại phát hiện rằng nó hoàn toàn không phải như vậy.
Trên bầu trời, rất nhiều tu sĩ qua lại không ngớt, căn bản không để ý đến việc bị người khác bị nhìn thấy.
Ngoài ra còn có những người đang cưỡi linh thú, hoặc là hai ba người tùy ý trò chuyện với nhau.
Dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đến việc bị tấn công hay bị giết.
“Lão Tiết, có phải ông đã nhầm lẫn gì rồi không”
Tất cả tu sĩ đều nhìn Tiết Phong với ánh mắt kỳ quái, đây làm sao có thể là nơi nham hiểm nhất chứ, trông giống như một thiên đường thì đúng hơn.
Khóe miệng của Tiết Phong cũng giật giật, hơi ngớ ra.
Lúc trước mình đến không phải là dáng vẻ như thế này, nếu nói tu sĩ vượt qua dãy núi Ma Vực thì nơi nguy hiểm nhất chính là khu vực này.
“Vậy thì chúng ta có nên gấp rút bay lên không, tôi thấy bọn họ đều đang bay ở nơi rất cao, nhanh hơn nhiều so với việc chúng ta cứ trốn trong rừng như thế này” Có người nào đó đề nghị.
“Tôi nghĩ việc này này có thể liên quan đến chiến trường Tiên Ma” Tiết Phong nói.
Lúc trước nghe người ta nói rằng chiến trường Tiên Ma mới phát này nằm ở trung tâm của dãy núi Ma Vực.
“Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm người hỏi một chút.”
Tiết Phong gật đầu, nhưng cũng có chút bất lực, bay ra ngoài.
Không lâu sau, Tiết Phong trở lại với một nụ cười gượng gạo trên mặt.
“Mọi người, có một tin tốt và một tin xấu”
“Tin tốt là chín ma môn tà phái lớn ở dãy núi Ma Vực đồng thời ra lệnh cấm tấn công các tu sĩ khác trong khu vực này, kẻ nào vi phạm lệnh sẽ bị giết”.
Danh Sách Chương: