Nếu lần này mình đi Hậu Sơn của Vấn Đạo Tông thì có thể cứu được người ra.
Tim Tần Trạm đập thình thịch.
Đến lúc Triệu Hạo Thiên xuất thế lần nữa, cho dù đã khôi phục được một nửa thì chắc chắn Vấn Đạo Tông cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của mình và Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban đâu.
Tửu Lão không biết những suy tính của Tân Trạm nên vẫn tiếp tục kể chuyện.
“Trước đây, trong trận chiến ấy mặc dù sư tôn có rất nhiều kẻ thù nhưng người ủng hộ cũng khá nhiều.
Cho dù lúc sư tôn bị trấn áp thì ở bên ngoài thế giới ẩn, đánh nhau ở mỗi nơi, tam tông và thất tộc vì duy trì tình thế hiện nay.
Mà những nhánh ủng hộ sư phụ hầu hết đều lo lắng nếu có ngày nào đó dưng đánh nhau thì sẽ bị đối phương trả thù.
“Đến tận sau này, cả hai bên đều bị tổn thất nghiêm trọng, chỉ đành thành lập giao ước.
Tam tông dẫn đầu lấy danh dự thề không được trả thù, mà bên phía sư tôn thì không nhắc chuyện đó nữa, cũng không báo thù.
Như thế thì cuộc chiến rốt cuộc mới chấm dứt” Tửu Lão cảm thán nói.
“Nói với bên ngoài sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma ốm chết, chỉ nhánh nhà họ triệu đã gia nhập vào Vấn Đạo Tông.
Nhà họ Phong, nhà họ Tào cũng đã phản bội nên đã một phát nhảy lên thành kẻ mạnh trong tám tộc.”
“Nhà họ đổng thì sao?” Tân Trạm hỏi.
“Nói với bên ngoài sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma ốm chết, chỉ nhánh nhà họ triệu đã gia nhập vào Vấn Đạo Tông.
Nhà họ Phong, nhà họ Tào cũng đã phản bội nên đã một phát nhảy lên thành kẻ mạnh trong tám tộc.”
“Nhà họ đổng thì sao?” Tân Trạm hỏi.
“Nhà họ đổng à?” Tửu Lão cười khinh thường, nói: “Nhà họ đổng chỉ là một gia tộc nô bộc cho sư phụ nhưng những năm này rất lớn lối cho nên mới không có ai dám nói này nói nọ.”
“Được rồi, có thể nói với cậu nhưng cái gì thì tôi cũng nói hết rồi.
Còn những chỉ tiết trong đó thì vì năm đó tôi đã thề nên không thể nói rõ hơn.
Những chuyện năm đó tôi cơ bản đã kể rõ rồi đấy”
Tần Trạm gật đầu, cuộc nói chuyện lần này rất hữu ích.
Bí mật quấy nhiễu mình bao lâu nay cuối cùng đã lộ ra chân tướng.
Ví dụ như, hai nhà Phong Tào vẫn luôn đứng chung với nhà họ Đổng, đó là vì và ba nhà ấy đã từng phản bội.
Triệu Tấn Giang vẫn luôn canh chừng Hậu Sơn, quá nửa là do bọn họ biết rõ Triệu hạo nhiên đã bị nhốt ở đây.
Nếu nói người nào ở Vấn Đạo Tông không muốn triệu hạo nhiên được thả ra nhất thì đó chính là một đám nhà họ triệu.
Mà Triệu hạo nhiên ở trong nhà lao hậu sơn có định làm người tốt hay vẫn làm kẻ xấu?
Làm cho tất cả những người tu luyện trong thiên hạ thay đổi thế giới này hoàn toàn, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ít nhất nếu sư tôn muốn làm thì sẽ không kém hơn Vấn Đạo Tông đâu.
So với thu thập bảy đại thánh khí, ổn định tầng lớp giới tu luyện, khiến cho những võ giả ngoài kia không thể nổi danh được, mặc dù ý tưởng của sư tôn hơi ngây thơ nhưng cũng là người rất nhân đạo.”
Tửu Lão võ vỗ vai của Tân Trạm, lảo đảo bước đi.
Tần Trạm ngồi trên đỉnh núi, ngẩng đầu ngắm ánh trăng màu bạc, cảm giác gió đêm có hơi lạnh.
“Hai vị tiền bối, trông hai người có vẻ đã hồi phục rồi nhỉ”
Sáng sớm hôm sau, Tân Trạm tươi cười nhìn Tửu Lão và Ngân Hoa bà bà.
“Trước đây bọn tôi đúng thật là đã xem thường cậu, chuyện sau này hai chúng tôi sẽ nghe theo cậu, yên tâm đi” Ngân Hoa bà bà nói.
“Hai vị tiền bối không cần phải mạo hiểm làm gì đâu, đến lúc cần thiết thì tôi sẽ báo.
Nhưng trước tiên tôi muốn nhờ Tửu Lão giúp tôi một chuyện”
Tân Trạm cười cười, nhìn Tửu Lão một cái.
“Hắc Điệp có khỏe không?”
Trong đảo Hỏa Sơn, biển lửa sôi sùng sục không ngừng tỏa ra hơi nóng, giống như sẽ không bao giờ tắt.
Khôi Ách ngồi xếp bằng trên biển lửa, anh ta lúc thì nhăm mắt dưỡng thần, lúc thì trợn mắt nhìn màn hình Tân Trạm đang trong ngọn lửa lúc lên lúc xuống.
“Tên nhóc này đã tu luyện một ngày một đêm trong lửa, cũng không biết anh ta đang luyện công pháp gì”
Khôi Ách hơi nhíu mày, trong mắt mang theo sự hoài nghi.
“Chắc không phải là anh ta đã biết sự tồn tại của mình, biết mình sợ lửa cho nên mới dựa vào đó để thoát thân!”
Nhưng Khôi Ách vừa nói xong thì cảm nhận được ngọn lửa chợt bùng lên một cái, một ngọn lửa vọt lên.
Trong màn hình hư ảnh của Tân Trạm chợt động đậy, Khôi Ách vội đánh ra linh khí khiến màn hình trở lại bình thường.
Lúc này Tần Trạm từ tư thế ngồi bắt chéo đứng dậy, bay lên trên.
“Mình biết mà, làm sao anh ta có thể phát hiện ra mình được chứ.
Xuất khiếu cảnh tu sĩ, lại còn là người bản xứ thì sao có thể phát hiện được sự tồn tại của mình chứ”
Khôi Ách thở hắt ra, hẳn ta cười lạnh một tiếng.
Sau khi Tân Trạm bay ra khỏi biển lửa, hắn ta cũng xoay người đi theo.
Tân Trạm bay thấp ở bờ biển, sáng sớm gió không lớn lắm, từng đợt sóng xanh bập bềnh, khúc xạ ánh sáng màu đỏ của mặt trời đang mọc, có chút mộng ảo.
Gào!
Ngay lúc Tân Trạm đang bay, đột nhiên xảy ra chuyện kỳ lạ.
Phía trước người anh, biển lớn đột nhiên nổ ra một cột nước cao ngút trời, sau đó hai con yêu thú biển gầm lên những tiếng giận giữ, bắt đầu đánh lẫn nhau rồi nổi lên mặt nước.
Trong đó có một con rùa nghìn năm, mai màu đen cứng cáp, dưới ánh sáng mặt trời lóe ra sự sáng bóng.
Bên kia là một con bạch tuộc rất lớn, xúc tu rất to, đang không ngừng vung quây, khuấy động từng đợt sóng lớn.
Hai con thú đánh nhau khiến mặt nước lay động, không khí nổ đùng, cả một vùng đều hỗn loạn.
“Tên nhóc này đi sang đó làm gì”
Thấy hai mắt Tân Trạm đột nhiên sáng lên, rất hào hứng bay sang bên đó, Khôi Ách có chút không thốt nên lời, nhưng chỉ đành đuổi theo.
Phụt!
Lúc Tần Trạm sắp đến gần, bạch tuộc giống như rất tức giận, phun về phía lão quy một đám mực đen.
Đống mực này bay ra vừa hay bị lão quy phun ra linh khí kịp thời ngăn cản, ngay lập tức bay lên trời biến thành một bầu trời mưa đen, giống như một đám sương đen dày đặc đang rơi lả tả xuống.
Cảnh tượng này vượt xa dự đoán, Tân Trạm vừa mới bay vào phạm vi mưa đen thì mấy dặm xung quanh bị mưa đen rơi xuống đã biến thành bị sương đen bao phủ.
“Chết tiệt!” Tân Trạm mắng một tiếng xui xẻo.
Anh xoay người đánh một đạo linh khí vào hai con yêu thú, đánh đuổi hai con yêu thú này đi.
Giống như tức giận mình gặp phải chuyện xui xẻo, Tân Trạm nhảy xuống nước, rửa sạch chất lỏng màu đen dính trên người mình.
Mà Khôi Ách ở đằng sau anh, ngay lúc mưa đen rơi xuống đã thi triển pháp thuật ngay tức thì, vội vàng xoay gấp trên không tránh hết những hạt mưa đen.
Chuyện này giống như là một khúc nhạc đệm dọc đường, sau khi Tân Trạm bay ra khỏi biển thì cũng không bay sát mặt biển nữa mà bay thẳng lên trên cao.
Trong lúc Khôi Ách đang đuổi theo phía sau, dưới đáy biển, Tiểu Hắc và lão quy đều nằm úp sấp một bên, Tửu Lão cũng ở đó.
“Tửu Lão, Tiểu Hắc nói sao”
Trên không, Tân Trạm thông qua ngọc giản nói chuyện với Tửu Lão.
“Phía sau cậu đúng là có chút đồ, thứ này là thực thể, Tiểu Hắc phun ra mực đen thiếu chút nữa là bắt được hắn ta.
Chỉ là tên này có dị thuật, có thể biến mất trong không trung” Tửu Lão thấp giọng nói.
“Tân Trạm, cậu nói không sai, Vấn Đạo Tông này rất âm trầm, nếu chúng tôi cứ hành động như thế thì cũng sẽ bị tên này tiết lộ trước một bước ra ngoài.”
“Tôi biết rồi”
Đôi mắt Tân Trạm lóe lên một tia sáng, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Nội tình của Vấn Đạo Tông thật sự không phải giả, thủ đoạn theo dõi giống như tên này từ trước đến nay mình chưa từng thấy.
Nếu không phải thần thức của mình vượt xa xuất khiếu kỳ bình thường.
Sinh ra trực giác thì sợ rằng vẫn không ý thức được đang bị người khác theo dõi.
Nhưng biết rõ sự hiện hữu của hắn ta, lại biết rõ hắn có thực thể vậy thì đứng lên chống đối sẽ dễ hơn nhiều so với lúc trước.
Nói chung anh phải nghĩ cách cứu viện cho hai người Diệp Thành trước, bắt tên này lại, hơn nữa không được để Tuân Trì nghi ngờ.
“Chỗ tốt nhất chính là chỗ đó”
Tần Trạm cười, tăng tốc lên lần nữa.
“Tao lão đầu, ông nói xem cậu ta có thật sự có thể cứu hai người Diệp Thành sao? Đây là Vấn Đạo Tông, là chỗ hổ sói”
Trong biển, Ngân Hoa bà bà và Tửu Lão nhìn về phía xa xăm..
Danh Sách Chương: