Lúc này mấy trưởng lão ủng hộ Nhiếp Vân đều bay lên, ngăn ở trước người Tam trưởng lão.
“Các người đều muốn ngăn cản tôi sao?” Tam trưởng lão giận dữ.
Trong lòng ông ta gấp như lửa đốt, nhìn xem con Giao Long màu đen không ngừng tới lui ở trong biển lửa đen, Tân Trạm lúc nào cũng có thể bị lửa đen giết chết.
“Tam trưởng lão nói đùa, chúng tôi nào dám ngăn cản ông, chỉ là muốn hỏi ông, ông muốn đi làm gì” Một trưởng lão lắc đầu nói.
“Tôi đương nhiên là đi cứu người Tam trưởng lão cau mày nói: “Trận đấu này đã kết thúc, thắng bại đã phân, thiên phú của Tân Trạm, các người cũng nhìn ra được, chẳng lẽ thật sự muốn cậu ta chết sao”
“Tam trưởng lão, tông môn có quy củ của tông môn, đã lên đến đài đấu sinh tử, vậy thì cứ mặc kệ sinh tử cho số mệnh đi.
Coi như thiên phú của Tân Trạm có cao, nền tảng dù có mạnh hơn, cũng không quan trọng bằng quy củ của tông môn” Nhiếp Vân cũng cười giễu cợt nói.
Trước đó ông ta còn có chút nơm nớp lo sợ, bây giờ nhìn con trai cuối cùng cũng thắng, giết chết Tân Trạm, ông ta đương nhiên rất vui lòng.
Căn bản sẽ không cho Tam trưởng lão một chút cơ hội cứu người.
“Ông đừng có đánh trống lảng, nếu như người bị giết chính là con trai của ông, ông cũng sẽ bình tĩnh đề cập đến quy củ của tông môn với tôi như thế này sao?”
Tam trưởng lão giận dữ, thân thể bỗng nhiên xông lên, một bàn tay chụp về phía một trưởng lão.
“Hôm nay tôi muốn cứu người, ai cản tôi thì phải chết”
“Vớ vẩn”
Nhiếp Vân cũng hét lớn, ông ta đi đến trước người Tam trưởng lão, một bàn tay hung hăng va chạm với đối phương.
“Có tôi ở đây, để tôi xem ai dám phá hư quy củ của tông môn!”
“Nhiếp Vân, ông!”
Tam trưởng lão cực kì tức giận, vừa rồi hai người giao đấu, ông ta lùi năm bước, mà Nhiếp Vân chỉ lùi một bước.
Cho dù có vô tình hay cố ý, nhưng cũng nói ra lúc này tu vi của hai người tồn tại sự chênh lệch không nhỏ.
Dù sao, Tam trưởng lão còn không hoàn toàn thoát khỏi quỷ phách và lửa độc nên thực lực đã giảm lớn.
Tình huống như vậy, muốn bỏ qua Nhiếp Vân, quả thực không có khả năng..
Danh Sách Chương: