Trong ánh mắt của Tân Trạm như có một vòng xoáy màu đen, khiến cho Chu Bách không tự chủ được mà lâm vào trong đó.
Thân thể của anh ta đột nhiên run lên, trâm mặc trong nháy mắt trầm mặc, ánh mắt của anh ta trở nên có chút mờ mịt.
Trong lòng Trác Cư khẽ động một chút, anh ta lập tức cảm giác được Chú Bách này có điều gì đó là lạ.
Tiền bối Tân giống như đã làm cái gì đó với Chu Bách.
“Không phải sao, tôi vẫn nhớ được là anh muốn quỳ xuống” Tân Trạm nói có chút nghịch ngợm.
“Cậu đang nói đùa cái gì vậy, rõ ràng là cậu đang cầu xin chúng tôi, không phải chúng tôi đi cầu xin cậu.”
“Còn không nhanh chóng quỳ xuống đi, cậu đừng có mà giở trò.”
Các đệ tử trong đan phòng đứng một bên mỉm cười.
Nhưng vẻ mặt của Chu Bách ngẩn ra, ngây ngốc nói: “nên quỳ xuống”
Phù phù!
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người ở xung quang, hai chân Chu Bách thật sự mềm nhũn, quỳ rạp thẳng tắp xuống mặt đất.
Sau đó, phanh phanh phanh!
Anh ta cung cung kính kính, dập đầu ba cái với Tân Trạm.
: “Đúng vậy, tôi Sau đó anh ta cầm viên đan dược trong tay, ngơ ngác, ngốc nghếch nói với Tân Trạm: “Ba, đan dược của ba đây”
“Đan phòng của các người phục vụ quá tốt rồi, còn quỳ xuống đưa đan dược, thật sự là làm cho tôi phải mở rộng tầm mắt”
Tân Trạm cười cười, rồi nhận lấy đan dược.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Đặc biệt là đệ tử của đan phòng, từng người một đều trợn mắt há mồm, suýt chút nữa là cắn vào đầu lưỡi.
Chu Bách, chuyện này là như thế nào, vì cái gì mà anh ta đã quỳ xuống dập đầu với Tân Trạm, có phải là anh ta muốn làm phản.
Hơn nữa Chu Bách dập đầu là có mưu tính gì, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Văn Đại Sơn và mấy người khác hoàn toàn sững sờ, bọn họ còn tưởng răng Tân Trạm vừa mới vào tông môn, còn chưa ổn định sẽ bị Chu Bách bắt nạt, nhưng không nghĩ đến những thay đổi tiếp theo đều năm ngoài dự liệu của bọn họ.
Sau khi Tân Trạm cất đan dược vào trong nhãn chứa đồ, sau đó mới nhìn sang Văn Đại Sơn và mấy người khác đang có chút ngẩn ngơ.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, đến đây cầm đan dược đi”
Tân Trạm nhìn Văn Đại Sơn cười nói.
“Chúng tôi, cũng có thể sao?”
Văn Đại Sơn trầm mặc một chút, sau đó anh ta đi đến phía trước Chu Bách.
Không nghĩ đến anh ta còn chưa nói cái gì, Chu Bách đã nhìn Văn Đại Sơn một chút, sau đó anh ta lấy ra mấy viên đan dược, sau đó lại quỳ xuống bịch một cái xuống đất, nhanh chóng dập đầu ba cái.
Dập đầu sáu cái xuống dưới nền đá xanh trước mặt, cái trán của Chu Bách đã biến thành màu xanh.
“Chu sư huynh, anh đang làm gì vậy?”
Những đệ tử của đan phòng kia sớm đã không cười được nữa, bọn họ dịu mắt, không thể tin được vào những gì đã diễn ra trước mắt bọn họ.
Đệ tử của đại trưởng lão lại dập đầu với đệ tử của Tam trưởng lão.nếu chuyện này mà bị truyền đi, chẳng phải sẽ bị những người khác của Hỏa Vũ tông chê cười hay sao.
“Chu sư huynh, anh mau đứng lên đi.”
Có người đến nâng Chu Bách lên, nhưng không nghĩ đến chuyện Chu Bách sẽ giận dữ còn lấy một tay đánh người đó bay ra bên ngoài.
“Ba, đan dược của ba” Chu Bách lớn tiếng gọi Văn Đại Sơn.
Văn Đại Sơn nhìn Tân Trạm một chút, anh ta có chút đã hiểu có chuyện gì xảy ra, cho nên anh ta cười to nói: “Con ngoan, không tệ”
Sau đó, Trác Cư cùng với các đệ tử đều đi tới, Chu Bách đều lần lượt dâng đan được lên sau đó lại quỳ xuống dập đầu..
Danh Sách Chương: