Cực Hàn cung là tông môn mạnh nhất ở Bắc Vực, không cho phép các tu sĩ bay vào.
Tân Trạm thu hồi phi thuyền, dừng ở phía trước Tụ Bảo Thành, theo các tu sĩ khác tiến vào trong đó.
Mà vừa đi vào trong thành, lập tức có tu sĩ chào đón, giới thiệu vật phẩm về phía mọi người.
“Đạo hữu, đây chắc là lần đầu tiên tới Cực Hàn cung phải không, có muốn một quyển sách tranh Bách Mỹ Đồ của Cực Hàn cung không, giá cả vừa phải, bên trong có tất cả mọi thứ về người đẹp từ dáng người, thân phận, tính cách, tu vi, sở thích cái gì cần có đều có”
Một con khỉ mỏ chuột, một nam tu trẻ tuổi có đôi mắt nhìn thật khôn khéo cũng tìm tới Tân Trạm, nở ra một nụ cười mà người đàn ông nào cũng hiểu.
“Bách Mỹ Đồ”
Tân Trạm khẽ cau mày, có hơi ngoài ý muốn nhìn lướt qua cảnh xuất khiếu của tu sĩ này.
Không nghĩ tới bên ngoài Cực Hàn cung còn có bán loại đồ vật này.
.
Truyện Dị Giới
Nghe Giang Kim Thanh từng nói, những người từ thành phố khác đến Cực Hàn cung có rất nhiều người, là nam tu chạy đến tìm kiếm bạn đời yêu thích, nhờ như vậy mà các đồ vật như này được tạo ra.
Thấy Tân Trạm hình như có hứng thú, khuôn mặt thanh niên lập tức nở nụ cười tươi rói tiếp tục giới thiệu.
“Đạo hữu, có thể anh cũng đã nghe nói về vật vày, nhưng bản này của tôi là phiên bản mới nhất, tất cả mỹ nữ đệ tử ngoại môn trong Cực Hàn cung, toàn bộ đều được viết bên trong đây.
Hơn nữa của tôi là hàng độc quyền, của người khác đều là hàng giả.”
“Nghe nói Cực Hàn cung có mỹ nữ Tô Uyên, cô ấy xếp ở bên trên sao?”
Trong lòng Tân Trạm xao động, vô cùng hứng thú.
Quan hệ của anh và Tô Uyên thân thiết, đương nhiên biết rõ sở thích của đối phương, nhưng anh cũng tò mò, nội dung của cuốn sách này là thật hay là giả.
Chẳng lẽ thằng nhóc này, thật sự có bản lĩnh biết được tin tức của tất cả nữ tu trong Cực Hàn cung.
“Đương nhiên, trong một năm nay, cô ấy xứng đáng là số một của Cực Hàn cung, thậm chí là mỹ nữ số một của Bắc Vực.
Vì thu thập thông tin của thánh nữ Tô mà hao tâm tổn sức.
Đạo hữu là vì thánh nữ Tô Uyên mà tới sao? Vậy anh càng phải mua một cuốn, tỉ mỉ nghiên cứu nó nha” Thanh niên cười nói.
“Bao nhiêu tiền một cuốn?”
Tân Trạm cũng có chút hứng thú, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút.
“Đối với đạo hữu mà nói, cái giá này rất rẻ.”
Thanh niên ra giá, tuy rằng chưa tới một tử kim linh tệ, nhưng đối với tu sĩ bình thường cũng không tính là rẻ.
Nhưng đương nhiên Tân Trạm không để ý chút tiền này, bây giờ nuôi một con Phệ Thiên Trùng tốn không chỉ có chút linh tệ này.
“Chu Anh Tuấn, cậu lại ở đây giả danh lừa gạt sao?”
Nhưng vừa giao dịch xong, Tân Trạm nghe thấy sau lưng vang lên một giọng con gái lành lạnh.
Hơn nữa nghe giọng nói này, dường như có chút quen thuộc.
“Chị Phó Mãn Nhị, tất cả đều là vì miếng cơm thôi, chị đừng phá em làm ăn mà” Thanh niên Chu Anh Tuấn cười khổ nói.
“Hừ, sau này cậu ít mượn danh thánh nữ Tô Uyên đi lừa người đi, lại nói mấy người bị lừa này cũng đáng đời, tôi đây lười quan tâm”
Cô gái nói xong, định vượt qua hai người họ, nhưng vừa xoay người, Tân Trạm và cô gái đó nhìn thấy nhau.
“Là anh sao?” Cô gái áo xanh kinh ngạc.
Tân Trạm cũng hơi bất ngờ.
Cô gái áo xanh Phó Mãn Nhi này, là người ở trên thuyền bay của Tụ Bảo các, chính là cô gái đeo ngọc bội xanh ở cổ từng đi cùng đường với anh..
Danh Sách Chương: