Một cõ linh lực tỏa ra, bên ngoài chiếc áo giáo được bao phủ bởi một lớp giáp mềm mại, phần mũ của chiếc áo giáp được cách điệu thành hình một con rồng đen oai phong lãm liệt.
“Giáp Hắc Long”
Vừa nhìn thấy món đồ này, một số tu sĩ lập tức chấn động.
“Em trai, trên đường trở về chị có nghe nói ở phía tây sông Hoàng Giang có rất nhiều giao long đang tàn sát dân lành, muốn lấy trăm vạn sinh linh làm tế phẩm hóa rồng, vì vậy chị mới về muộn vào ngày.
Sau khi diệt được sắc đen của giao long, lấy phần da của nó làm thành nhuyễn giáp, tạo thành một quà mừng cho em”
Trên gương mặt Tân Sương Nhan nở một nụ cười thật tươi, trực tiếp đưa Giáp Hắc Long cho Tân Trạm không chút do dự.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dường như giao long hóa rồng, tu vi ít nhất phải đạt đến thuần cảnh cao cấp, bộ yêu thú lân giáp như thế này nếu mang ra bên ngoài thì giá bán của nó phải là vô giá.
Nhưng Tân Sương Nhan lại không chút do dự giết chết một con giao long để đổi lấy một bộ giáp cho Tân Trạm.
Cho dù là chị em cùng cha khác mẹ đi chăng nữa thì món quà này cũng quá đắt rồi.
Ngay khi Hắc Long Gíap được lấy ra toàn bộ hào quang của thanh kiếm trên tay Tân Ngọc Xuyên đều bị trấn áp.
“Chị ba, món quà này em không thể lấy được” Tân Trạm cảm thấy có chút cảm động.
Cho dù là giao long hóa rồng đi chăng nữa, tu vi chắc chắn không hề thấp.
Tân Sương Nhan muốn giết được nó thì chắc chắn phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể chiến thắng.
Bộ áo giáp như thế này, có lẽ ngay cả bản thân Tân Sương Nhan cũng chưa có, vậy mà lại đem nó đi tặng cho anh, một người chưa từng gặp mắt.
“Em trai, bảo cậu nhận thì em cứ nhận đi, chị ba của em đã tốn biết bao nhiêu công sức mới làm ra được bộ giáp này.
Nếu như em không nhận, chắc chắn em ấy sẽ rất buồn đó.”
Tân Minh hiểu rất rõ tính cách của Tân Sương Nhan, nên liền đi đến bên cạnh nói.
“Đúng vậy, cả nhà chúng ta tổng cộng có năm chị em, huống hồ chị chỉ có hai đứa em là em của chị, không tốt với bọn em thì còn tốt với ai nữa”
Tân Sương Nhan cũng nở một nụ cười, trực tiếp đặt bộ Hoắc Long Giáp vào tay Tân Trạm.
“Mỗi một cái áo giáp này đã là gì, em trai chị trở về, sao lại có thể chỉ có mình chị chúc mừng em thôi chứ?”
Tân Sương Nhan liền vỗ tay một tiếng, lập tức bên ngoài hội trường vang lên những tiếng bước chân.
“Nhật Lạc Man Tộc xin chúc mừng Tứ hoàng tử nhận tổ quy tông.”
“Thiên Ưng Man Tộc cũng xin chúc mừng hoàng tử.”
“Phần Diệu Hoa của nhà họ Gia cũng xin chúc mừng hoàng tử đã quay về”
“Thiên Đạo Huyền Tông xin chúc mừng hoàng tử”
Tiếng chúc mừng đột ngột vang lên, sau đó từng tu sĩ hoặc là từng người mặc những bộ trang phục khác nhau, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, đăng sau mỗi người họ đều có thêm vài tên đồ đệ, ai ai cũng cầm trong tay quà mừng.
Bảo khí, tiên thảo, công pháp hay là đan dược, tất cả đều chất cao như núi.
Số lượng những người này không hề ít, lên đến tận mấy trăm người, sau khi bọn họ đi vào bên trong hội trường, căn phòng vốn rộng lớn nhưng bỗng chống lại trở nên thật chật hẹp.
“Tân Sương Nhan, cô làm loạn đủ chưa?”
Nghe thấy đám người bên dưới liên tục lên tiếng chúc mừng Tân Trạm, lại còn mang đủ thứ quà cáp lên, sắc mặt Tân Ngọc Xuyên đã xấu đến mức không thể xấu hơn, nhịn không được quát khẽ một tiếng.
Lúc này, những tu sĩ vốn còn đang không ngớt chúc mừng Tân Trạm liền lập tức im bặt..
Danh Sách Chương: