Tân Trạm không vội đi theo phía sau, cũng không có làm cái gì.
Đôi khi máu động vật hoặc xương động vật cũng được thu thập.
“Hừm, tôi đang chờ giết kẻ thù phía trước, nhưng phía sau các cậu lại đang hái ra món hời” Cung Doãn không khỏi khịt mũi khi nhìn thấy cảnh này.
“Đừng khó chịu, những thứ này đều là chuẩn bị cho anh đấy” Tân Trạm nhẹ giọng nói.
Vừa nói, anh vừa tóm lấy một đoạn nội tạng của con yêu thú vừa bị chặt đầu trên mặt đất.
“Cái mùi này hôi quá, đưa ra xa tí đi”
Cung Doãn không biết Tân Trạm nắm lấy cái gì, chỉ cảm thấy mùi hôi thối, vội vàng dùng linh khí xua đi mùi, đồng thời tức giận nói.
“Thứ này là phương thuốc chữa khỏi cho anh, còn sinh mệnh của anh thì phải tùy vào nó đấy” Tân Trạm cất đồ rồi nói.
“Đừng có nằm mơ” Cung Doãn cau mày, chế nhạo: “Cho dù lời cậu nói là thật, ông đây có chết cũng sẽ không uống cái đan dược nào làm từ loại này”
“Còn tôi đây thì lại rất mong chờ đấy”
Tân Trạm cười cười, không nói nhiều.
Sau vài giờ, mọi người đã đến sâu trong dãy núi.
“Các vị à, dãy núi Hoành Vũ này rất lớn.
Với tốc độ hiện tại của chúng ta, phải qua ba ngày mới có thể vượt qua, cho nên một tí như này không cần phải gấp gáp quá đâu”
Tìm thấy một khu rừng núi yên tĩnh và vắng vẻ, Tiết Phong đề nghị mọi người nên nghỉ ngơi ở đây một lát.
Liên tục giết yêu thú suốt chặng đường, và phải phân tán thần thức của mình để canh gác xung quanh khiến cho mọi người đều rất mệt mỏi.
Mà một khi hành trình quá xa, khi thực sự gặp nguy hiểm, linh khí của mọi người sẽ không đồng nhất, lại càng lãng phí thời gian.
“Lão Tiết, có quá nhiều yêu thú dọc theo con đường của ông” Một người tu sĩ ngồi trên phiến đá xanh có chút mệt mỏi, than thở.
“Haha, mặc dù có rất nhiều yêu thú trong khu vực này, nhưng may mắn thay, không có người của tà phái, cũng có ít yêu thú độ kiếp.
Ở trong dãy núi Hoành Vũ mà như vậy thì cũng coi là không tệ rồi” Tiết Phong không khó chịu và mỉm cười.
Nhiều tu sĩ không hiểu, nhưng quanh năm đi qua lại Bắc Vực này thì cũng tự nhiên rất rõ ràng rồi.
“Nếu dãy núi Hoành Vũ này mà đơn giản, thì cũng không trở thành đường danh giới mà hai đại hoàng đều đồng ý”
Tân Trạm tán thành chuyện này.
Lộ trình của Tiết Phong quanh khu vực này quanh co khúc khuỷu, nhưng sau khi tính toán kỹ càng không phải vội vàng, không gặp phải một bầy yêu thú đông đảo, không gặp phải những tồn tại khó khăn, đó là hiện thân cho kinh nghiệm của Tiết Phong.
Nếu là đi một mình, thì có thể đi liên tục, nhưng e rằng sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức “Lão Tiết, nghe nói là dãy núi Hoành Vũ chỗ này, ở đâu đó có một cái huyết trì cực lớn còn tồn tại, đầy đủ những huyết thủy mà năm đó những tiên ma kia bỏ xuống.
Mỗi năm vào.
các thời kỳ đặc thù, huyết thủy kia sẽ sôi trào, sẽ sản sinh ra huyết vụ, cho dù là người sẽ tiếp xúc với huyết vụ hay là sinh linh thì đều sẽ mất đi lí trí, trở nên xao động, dễ tức giận, có phải là thật hay không vậy” Cung Doãn đột nhiên nói.
“Thật sự có truyền thuyết như này, nhưng hiệu quả thì không được mạnh như thế” Tiết Phong gật đầu nói: “Cái huyết vụ này sẽ khiến cho linh khí của tu sĩ dao động, ảnh hưởng đến thần trí, đến một điểm ở sâu bên trong nữa, có khi sẽ gặp được huyết vụ đấy, nhưng mà hầu hết những khu vực có sương mù rất mỏng, chỉ cần phục dụng tránh ngăn cát tiên đân là được rồi.
Ở đây chúng ta có hai vị dược sư, điểm này chắc không thành vấn đề rồi”
“Yên tâm đi lão Tiết, tất cả những loại tiên thảo cần thiết tôi đều sớm chuẩn bị xong hết rồi” Trần Minh đắc ý nói..
Danh Sách Chương: