Vị trí khá chính xác, địa điểm cũng giống, nói không chừng đúng là thật, tuy nhiên nếu bởi vậy mà Tân Trạm mất mạng thì cũng tốt, Ám Ảnh Minh chúng ta có thể bớt đi rất nhiều nguy hiểm”
Hoàng tử triều Tân Hoàng cũng không phải người có thể tùy tiện giết được.
Ám Ảnh Minh cũng biết Nhà họ Bạch muốn giao củ khoai lang nóng phỏng tay này cho bọn họ là để bọn họ tránh đi những nguy hiểm không cần thiết.
Nhưng Ám Ảnh Minh không có sự lựa chọn.
Ở Đông Vực bị ép đến không sống nổi, chỉ có thể quy thuận Nhà họ Bạch, cho nên dù Nhà họ Bạch giao cho nhiệm vụ gì, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.
“Chỉ là dù anh ta không chết thì cũng giết dễ dàng hơn ở bên ngoài rất nhiều”
Minh chủ Phó bình tĩnh lại, nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Chiến trường Tiên Ma hỗn loạn vô cùng, ngay cả dấu vết cường giả cũng không thể mở ra ở đây, chúng ta giết Tân Trạm, chỉ cần xử lý sạch sẽ thì Nhà họ Tân rất khó điều ra được là ai làm”
Dù sao đây cũng là chiến trường giết chóc, cho dù anh có là hoàng tử thì thế nào.
“Tân Trạm, anh vẫn còn thất thần làm gì, còn không trốn đi?”
Ngô Bình Nhi thấy Tân Trạm nhìn lên bảng Giết chóc rồi không có động tĩnh gì thì có phần sốt ruột.
Nói thế nào cũng là cùng nhau vào đây, Tân Trạm còn cứu cô ta, cô ta đương nhiên không muốn thấy Tân Trạm chết rồi.
“Trốn? Tôi trốn cái gì?” Tân Trạm hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là…”
Ngô Bình Nhi nói đến đây thì chợt sửng sốt.
Đúng vậy, chính mình cũng luống cuống, bên trong cánh đồng hoang vu này, không có chút tin tức nào, ai biết bên kia có bao nhiêu địch mạnh.
“Nhưng anh cũng không thể ngốc ở đây được”
“Cô nói con dấu này có giá trị lớn thế nào?” Tân Trạm nói.
“Chỉ cần con dấu hình thành, phần thưởng của chiến trường đưa ra, có lẽ là vật có giá trị rất lớn” Ngô Bình Nhi lại trả lời thành thật: “Dù sao cũng là phần thưởng cho người chiến thắng đầu tiên ở chiến trường giết chóc, thêm nữa đừng quên nơi này là Tiên Ma thượng cổ tạo ra, phần thưởng của bọn họ dù là tùy ý ném ra thì cũng tuyệt đối không có một bảo vật nào của hiện tại có thể sánh bằng”
“Thời gian trong vòng một nén nhang đúng không” Tân Trạm xác nhận lại.
“Đúng vậy, theo thông tin tôi nhìn thấy ở sách thượng cổ thì chỉ cần một nén nhang thì thứ ánh sáng này sẽ biến mất”
Ngô Bình Nhi gật đầu nói.
Tuy rằng chiến trường Tiên Ma này được tạo ra từ mục đích để giết chóc, để Tiên Ma chém giết, nhưng không phải để hại chết thiên tài, nếu hào quang tồn tại thì cũng do là Khương Thời Miễn, chỉ sợ cũng bị vây công rồi chết vì kiệt sức.
“Vậy là được rồi, tôi không đi đâu cả”
Tân Trạm thả lỏng hơn, bắt đầu đi sang một bên.
“Vậy cũng không thể ở lại đây chờ chết được.” Ngô Bình Nhi vội vàng nói.
“Cô sai lầm rồi, tôi cũng không nhàn rỗi, hơn nữa trái lại chỗ này còn càng an toàn hơn”
Tân Trạm cười nhẹ, những kẻ đuổi giết Ngô Bình Nhi đều bị giết sạch, mấy thanh niên mắt đỏ cũng đều mất mạng.
Trong phạm vi này đã có hơn hai mươi người ngã xuống, lúc này số người đi đến đây không nhiều.
Ngược lại, nếu anh chạy loạn xung quanh, có cột sáng chọc trời trên người sẽ chỉ càng thu hút nhiều tu sĩ phát hiện hơn..
Danh Sách Chương: