“Những người này ở lại chờ chết đi, trước tiên hãy giết Tân Trạm đã”
Khương Thời Miễn khẽ hừ nhẹ.
Anh ta không hiểu tại sao Tân Trạm lại cố ý dẫn dụ anh ta qua đó nhưng dựa vào thực lực của anh ta thì ngay cả cảnh giới hợp thể cũng không phải là đối thủ của anh ta thì nói gì đến một Tân Trạm nhỏ nhoi này.
Không đáng để anh ta đùa giỡn nữa là.
Anh ta nhìn xuống tiên thuyền ở phía dưới thì lộ ra vẻ khinh thường.
Đây chỉ là một đám người chết.
Ngay khi anh ta vừa phất tay thì bên ngoài tiên thuyền nơi mà Tân Thiên và những người khác đang ở trong đó liền có một luồng sáng đen cực lớn bốc lên.
Nhìn nó giống như một cái lồng để nhốt tất cả mọi người trong đó.
Ngay sau đó, Khương Thời Miễn cưỡi một đám mây đen bay đi.
Đồng thời anh ta truyền âm ra ngoài sắp xếp bố trí cho mấy chục tu sĩ ở lại đây canh giữ.
Rồi anh ta lại dẫn theo mười mấy tu sĩ đuổi theo Tân Trạm.
Từ đầu tới cuối, người mà anh ta muốn giết nhất chính là Tân Trạm.
Mà bây giờ, không ai có thể ngăn cản anh ta được nữa.
Khương Thời Miễn lao vút đi như một mũi tên bắn.
“Ha ha, tôi đã nói rồi mà.
Mấy người tiêu đời rồi”
Trong cơn chấn động dữ dội đó, Long Thần cũng tỉnh lại.
Anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bật cười một cách khoái chí.
Anh ta đã quét sạch sự căm phẫn khi bị Tân Trạm dùng thuật mê hoặc để ép anh ta nói ra sự thật trước đó.
Xem ra tiên thuyền đã hoàn toàn bị thất thủ, để xem vòng ánh sáng này có thể tồn tại được bao lâu.
Đến một lúc nào đó, đám người kia sẽ biến thành một đám thi thể.
Nhưng anh ta vẫn có cơ hội sống sót.
“Câm miệng đi.”
Tân Thiên nhíu mày, tát vào mặt Long Thần một cái tát như trời giáng.
Nhưng Long Thần không thèm quan tâm, trên mặt anh ta vẫn lộ ra vẻ khinh thường.
“Không ai có thể chiến thắng được cậu Khương.
Em trai của anh cũng chỉ là khoanh tay chịu chết mà thôi.
Hãy chờ mà xem, chắc chắn Khương Thời Miễn sẽ giết chết anh ta một cách dễ dàng”
“Giết cái rắm thì có.
Hãy chờ mà xem, nhất định em tư của tôi sẽ giết chết Khương Thời Miễn chỉ bằng một nhát kiếm”
Tân Thiên vội vàng nhìn về phía xa xa, thậm chí anh ta cũng lười để ý tới Long Thần mà vội nuốt viên thuốc rồi cùng mọi người điên cưồng tấn công vào vòng ánh sáng đang bao quanh họ.
Mặc dù bên ngoài có mấy chục người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ như hổ rình mồi nhưng lúc này Khương Thời Miễn đã đi theo Tân Trạm rồi nên bọn họ không thể ở đây chờ đợi được.
Nói gì đi nữa thì bọn họ cũng sẽ liều mạng đi qua đó giúp đỡ anh.
Sau khi Tân Trạm bay ra, liền tăng tốc độ lên nhanh nhất.
Chẳng mấy chốc đã tới đỉnh của Liệt Cốc.
Tân Trạm nhìn thấy Khương Thời Miễn bay tới từ phía sau thì không hề do dự liền nhảy vào Liệt Cốc.
“Cậu chủ Khương, tôi đã từng đến Liệt Cốc này rồi.
Bên trong có một con rồng đỏ tên là Xích Giao Long rất đáng sợ.
Tu vi của nó tương đương với cảnh giới hợp thể”.
Danh Sách Chương: