Mà ngay lúc này, Tiêu Vũ Nhượng đi tới khu vực hạch tâm bản nguyên, trước một sơn động vô cùng to lớn.
Bên trong khu vực hạch tâm có vô số nguyên thú mạnh mẽ tồn tại.
Tiêu Vũ Nhượng dùng ròng rã một ngày mới tìm được sơn động này trong tình huống không kinh động tới bất cứ nguyên thú nào cả.
Trong sơn động đen kịt một màu nhưng có một khí tức vô cùng nặng nề, khiến người khác run sợ.
Từng tiếng ngáy vang như sấm rền không ngừng truyền ra ngoài theo một tiết tấu nào đó.
Đồng thời, từng ánh sáng lấp lóe cung cấp ánh sáng cho người đứng ngoài thấy được, trong sơn động to lớn này có một sinh vật có lân phiến, như ẩn như hiện.
“Cuối cùng mình cũng tìm được Lôi Long”
Tiêu Vũ Nhượng nói với vẻ mặt hưng phấn, Lôi Long này mới chính là mục đích thật sự của anh ta.
Kiếm Tân Vương là báu vật mà tổ tiên nhà họ Tân khó có được, sao mình lại tốt bụng tới nỗi trả lại cho nhà họ Trần chứ.
Đương nhiên mình phải có được cái gì đó còn tốt hơn kiếm Tân Vương kia mới được.
Tiêu Vũ Nhượng nhìn sơn động này rồi cất bước đi vào.
“Thằng nhóc này thật sự chạy tới chỗ Lôi Long rồi”
Bên trong sảnh lớn, Tứ Tổ và Ngũ Tổ nhìn những hình ảnh chiếu từ trong không gian Huyết ngọc trên không trun thì có chút ngẩng người.
“Thằng nhóc này đúng là to gan thật đấy”’ Ngũ Tổ cắn răng nói: “Chúng ta có cần làm chuyện gì đó để Tiêu Vũ Nhượng bị gạt ra khỏi không gian không”
Nếu như hoàng tử họ Tiêu này thật sự có thể lấy được Lôi Long thì nhà họ Tân sẽ lỗ chết rồi.
Cái này không chỉ là một Chân Long có được ý thức và hồn phách mà còn ngưng tụ được lôi nguyên thuần túy nhất.
Chỉ là lôi nguyên kia cũng có giá trị trên trời.
“Không cần, làm như thế không hợp quy củ.”
Tứ Tổ nhíu mày rồi nói: “Tiêu Vũ Nhượng là thông qua phương thức bình thường đi vào không gian này, trong quy tắc cũng không nói không thể để mắt tới Lôi Long, nếu chúng ta ra tay thì chúng ta mới là người quá đáng.”
“Nếu lúc đó Tiêu Vũ Nhượng nói chuyện này ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Tân chúng ta cũng mất hết”
“Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể giương mắt nhìn cậu ta lấy Lôi Long đi” Ngũ Tổ cũng rất đau đầu.
Thằng nhóc nhà họ Tiêu thật sự rất xảo trá, điều quan trọng là nó biết lách luật, hoàn toàn không nằm trong quy tắc, bọn họ cũng khó trở mặt.
“Đừng nóng vội, Lôi Long không có dễ đối phó như thế đâu.
Chúng ta tiếp tục giám sát, nếu như cảm thấy không ổn thì gọi Tân Sương Nhan tới.
Dù sao hai người bọn họ có thù, Tân Sương Nhan có quấy rối thì nhà họ Tiêu cũng không nói được gì” Tứ Tổ và Ngũ Tổ đều có chút bất đắc dĩ.
Nếu biết trước Tiêu Vũ Nhượng gian xảo như thế thì bọn họ đã không nhận kiếm Tân Vương kia rồi.
Sáng sớm hôm sau Tân Trạm tỉnh dậy từ trong tu luyện.
Một đêm trôi qua Tân Sương Nhan cũng không về.
Nhưng Tân Trạm cũng biết chị ba có một nhiệm vụ khác đó là giám sát Tiêu Vũ Nhượng, không biết có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.
Trong không gian huyết ngọc này, chỉ cần không trêu chọc nguyên thú cấp cao nhất thì dựa vào thực lực của Tân Sương Nhan cũng không có nguy hiểm gì.
Cho nên Tân Trạm cũng không quá lo lắng.
Anh vươn vai một cái, tiếp tục cảm nhận bản nguyên của phong.
Tới tận lúc giữa trưa mà Tân Sương Nhan, cũng không hề truyền âm, Tân Trạm nghĩ tới đây thì không khỏi nhíu mày..
Danh Sách Chương: