Râu quai nón hít sâu một hơi, mới vừa rồi nếu không nhờ Tân Trạm, anh ta đã sớm chết rồi.
“Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, ông ta tuổi cao mà mới cảnh giới Phân Thần, chúng ta đến lúc đó, tu vi đã sớm vượt qua ông ta” Diệp Thành cũng an ủi.
Bởi vì chuyện này, niềm vui khi lấy được Băng Nguyên Đan đã bị phai đi rất nhiều.
Trong đại lục này, tu vi của ba người đúng là quá thấp, nếu không phải bọn họ ở trong thành mà đang ở bên ngoài, e rằng lão giả kia thật sự sẽ rat ay giết người.
Trở lại phủ đệ, Diệp Thành cũng không có gan mở ra thanh kiếm màu vàng này lần nữa, chỉ là bỏ vào trong thần thức để nuôi dưỡng.
“Đồ chơi này quá đáng sợ, tốt hơn hết là phong ấn vĩnh viễn nó”
Diệp Thành lẩm bẩm.
“Cũng không nhất định, sau này cố gắng tìm một chỗ không người thử nghiệm, có lẽ thứ này còn hữu dụng hơn Đao Quyết của Râu quai nón nhiều, có thể trở thành vật cứu mạng của chúng ta” Tân Trạm lắc đầu.
Anh nhìn chăm chú thanh kiếm màu vàng kỳ lạ này, thứ này suýt nữa khiến ba người bọn họ mất mạng.
Nhưng cũng thấy thứ này một khi lộ ra nội tình, ngay cả lão Quật Long và vị văn sĩ trung niên cùng những cường giả cảnh giới Phân Thần cao cấp kia cũng không nhịn được cám dỗ, sợ răng thanh kiếm vàng này thực sự không đơn giản.
Chỉ là thứ này đã bị Diệp Thành nhỏ máu nhận chủ, Tân Trạm cũng không tính cướp về tay.
Dù sao anh cũng đã từng nhỏ máu qua, thanh kiếm không có phản ứng gì.
Đây có thể chính là cơ duyên của Diệp Thành.
Sau này mình cũng phải tìm Nhạc Đồng hỏi thử, cổ mộ bọn họ đi rốt cuộc là của ai, có nghĩa địa của thanh kiếm vàng như vậy sợ rằng cũng không tầm thường.
Có chuyện lúc trước, Diệp Thành và Râu quai nón cũng không hưng phấn như xưa, chỉ lên tiếng chào hỏi rồi tiến vào trong phòng tu luyện.
Nhìn ra được hai người đều nhận kích thích không nhỏ.
Tân Trạm khẽ gật đầu, có đôi khi cảm nhận được áp lực cũng không phải chuyện gì xấu, thiên phú của Diệp Thành và Râu quai nón cũng không kém, chỉ cần tu luyện nhiều hơn, tu vi tăng lên là chuyện rất nhanh.
Dù sao linh khí đất trời của đại lục thượng giới này còn nồng đậm hơn thế giới lúc trước.
Tân Trạm cũng tu luyện ngắn một lần, anh thầm cảm giác khoảng cách mình đạt tới xuất khiếu cấp tám giai hậu kỳ đã không xa.
Sau đó không lâu, Tân Trạm tu luyện xong, tiến vào hội dược sư.
Nhưng lần này Du Túc vội vàng chuyện khác cũng không có ở đó, Tân Trạm nhìn thấy Du Tuyết Nghiên.
Chẳng qua khiến Tân Trạm có hơi bất đắc dĩ là cô gái này hiển nhiên vẫn đang tức giận bởi vì chuyện lúc trước, cô ta nhìn thấy Tân Trạm liền Bĩu môi hừ vài tiếng.
“Anh nói là lệnh bài Thánh cảnh của Thánh cảnh Đông Hoàng?”
Chẳng qua Du Tuyết Nghiên cũng không phải là tính cách điêu ngoa, mặc dù trước đây tỏ ra hơi khó chịu với Tân Trạm, nhưng nói đến việc chính cũng không giở tính trẻ con ra.
“Thứ này dược sư cũng có, nhưng hội dược sư trừ hội trưởng ra, còn có rất nhiều trưởng lão cung phụng, Thánh cảnh Đông Hoàng này một ngàn năm mới mở một lần, cơ hội cực kỳ quý giá, rất nhiều luyện dược sư cũng muốn đi vào trong tìm kiếm cơ duyên” Du Tuyết Nghiên cau mày nói.
“Mặc dù anh cũng là luyện dược sư, nhưng cũng xem như gia nhập hội dược sư thành cổ Đông Hoàng của tôi, bàn về xếp bối phận đẳng cấp, dù ba tôi có giúp đỡ cũng không thể cam đoan giành được lệnh bài này”
Tân Trạm gật đầu, những điều này anh cũng có hiểu biết.
“Cho nên tôi muốn thông qua thi đấu dược sư lần này, thu gom lệnh bài”
“Thi đấu dược sư? Đây cũng là một đường tắt, chỉ cần có thể tiến vào top ba cũng có thể trăm phần trăm thu được lệnh bài, chẳng qua…anh có thể chứ?”
Du Tuyết Nghiên đánh giá Tân Trạm, có hơi hoài nghi..
Danh Sách Chương: