“Vậy cũng được, nếu không, sau hai trận chiến nêu có kết quả hòa, cần tái đấu.
Lần này phân định thắng bại trực tiếp”
Trưởng lão Hứa nói.
Mà sau khi quyết định hiệp hai, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào hai người Hồ Minh và Tân Trạm.
Nếu Tân Trạm mà thắng, nhà họ Diệp không những vượt qua kiếp nạn mà còn có được trăm năm yên bình.
Nhưng nếu Tân Trạm thất bại, thành phố Nam Khỏa sẽ thuộc quyền sở hữu nhà họ Trần, thậm chí nhà họ Diệp không được quyền lợi gì.
“Tân Trạm, không ngờ hôm nay tôi lại may mắn như vậy”
Hồ Minh đột nhiên bay lên khoảng không giữa sân đấu, từ trên cao nhìn xuống phía Tân Trạm.
“Không những có thể giết anh để trả mối thù bị sỉ nhục trước đây mà còn có thể khiến mấy đời nhà họ Diệp xuống dốc vì anh, ông trời quả thực đối với tôi không bạc đúng không?”
“Ồ? Bây giờ anh tạ ơn sự giúp đỡ của ông trời, đợi một lúc nữa anh lại phải oán hận đó”
Tâm trạng của Tân Trạm vẫn cứ bình tĩnh như cũ, không đặt Hồ Minh vào mắt.
Đúng như điều mà người nhà họ Diệp muốn, đến người đỉnh cao của hợp thể cảnh đều giết rồi thì Hồ Minh đối với Tân Trạm mà nói, không có trở ngại gì lớn.
Thực ra trong lúc nhà họ Diệp rối loạn, Tâm Trạm cũng không phải chưa từng giết người thuộc hợp thể cảnh bát phẩm.
Nhưng Tần Trạm rất tự tin, Hồ Minh cũng quyết tâm phải thắng.
“Hứa trưởng lão, tôi còn một yêu cầu nữa” Hồ Minh chắp tay nói.
“Nếu như hiệp này tôi thăng, tôi muốn có túi chứa vật của người này”
Ánh mắt Hồ Minh hiện lên sự tham lam.
Khi ở Tụ Bảo Các, anh ta đã nhận thấy đẳng cấp các bảo.
vật của Tân Trạm không hề thấp, Lý Mai Thuần đó đã ra mặt vì Tân Trạm, có cung phụng cũng đã làm khó anh, điều này hắn có thể nhìn ra.
Mà có thể được Tụ Bảo các đối đãi như vậy, có thể thấy rằng trên người Tân Trạm có rất nhiều linh tệ, tài nguyên cũng không thiếu.
Tu vi của anh em anh ta cao như vậy mà chấp nhận cung phụng nhà họ Trần là bởi vì nhà họ Trần cho hắn không ít lợi ích.
Mà nhìn thấy trong tay Tân Trạm giữ nhiều bảo vậy như vậy, Hồ Minh đương nhiêu không muốn bỏ lỡ.
“Theo như quy định thì không được phép như vậy” Trưởng lão Hứa nhăn mày.
“Nhưng nếu như cả hai bên đều đồng ý thì cũng không phải là không thể”
“Tên nhãi kia, anh đã có gan đánh bại tôi, vậy có can đảm để cược chuyện này không?” Hồ Minh nhìn về phía Tân Trạm.
“Cược túi chứa vật?” Tân Trạm cười lạnh: “Loại tu sĩ cả ngày chỉ biết tiêu tiền hoang phí như các anh thì cược túi chứa vật có gì vui, đối với đồ trên người anh, tôi chẳng có chút hứng thú nào.”
“Anh sợ rồi” Hồ Minh cười trào phúng.
“Không, ý tôi là cược thì cược lớn một chút.”
Ánh mắt Tân Trạm lướt qua người Hồ Minh, rơi trên người Trần Nghinh Dương.
“Nếu như muốn tăng giải thưởng cá cược, tôi thấy chiếc thuyền châu báu của nhà họ Trần cũng không tồi, rất thích hợp để tôi lấy làm quà tặng người khác, các anh có dám cược không?
“Hỗn xược, đây là vật anh có tư cách lấy hay sao”
“Còn mơ tưởng tới thuyền châu báu của nhà họ Trần, anh điên rồi”
Nghe xong lời này, sắc mặt của người nhà họ Trần khế biến, từng tiếng mắng chửi vang lên..
Danh Sách Chương: