Điều càng khiến sắc mặt của Tân Trạm trở nên u ám chính là truyền tống trận pháp mà anh để lại ở đây cũng đã bị phá hủy nốt Anh để cho Ngô Bình Nhi mang phù ma đi ra xa, đó chính là bởi vì nếu phù ma ở chỗ khác thì truyền tống trận pháp sẽ vẽ ra một con đường đắc đạo khác.
Kết quả là con đường thông suốt đó của mình giờ cũng đã biến mất.
Vụ người thanh niên đánh nổ chiếc vương miện ngọc bích đã khiến cho anh bị tổn thất nặng nề.
May mắn duy nhất là sáu chuôi kiếm tiên đó cách đó rất xa, vả lại thân hình mình cũng vạm vỡ rắn chắc, nếu không thì hậu quả rất khó lường.
Mấy tên đệ tử của Tê Vân Tông bị dọa cho sợ mất mật, nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ tỉnh táo lại.
Hơn nữa do tác động của chiếc vương miện ngọc tự phát nổ của thiếu niên này quá lớn, bắt mắt hơn mấy tia sáng này rất nhiều, cho nên e rằng không ít tu sĩ sẽ nhờ có động tĩnh này mà phát hiện ra mình.
Lúc này, không còn đủ thời gian để bày huyễn trận và các trận pháp khác nữa rồi.
Tân Trạm trực tiếp hình thành trận pháp làn sương trắng nguyên bản làm cơ sở để tiến hành tu bổ lại.
May là lão già kia số đỏ, tuy rằng bị đánh sấp mặt nhưng ít nhất thì lão ta vẫn chưa chết, Tân Trạm cũng kéo lão trở lại trận pháp, đề phòng có gì bất trắc thì lôi lão ta ra dùng khi cần thiết.
Lúc đám người từ Tề Vân Tông đến nơi, màn sương trắng một lần nữa lại bốc lên.
“Không biết người này bây giờ có ổn hay không nhỉ?”
Mọi người ở Tê Vân Tông đều hơi sững sờ, không thể nghĩ được thêm gì nữa.
Dẫu sao thì đại ca tự nổ ở đâu bọn họ cũng không thấy, ma mới biết biết tung tích tên Tân Trạm đang ở gần hay xa bọn họ, không biết có cần phải đề phòng nữa không.
Nhìn đám sương mù dày đặc như cũ, mấy người đó vất vả lắm mới trào dâng dũng khí chiến đấu thì nay lại tìu nghỉu lập tức.
Bọn họ đương nhiên là nhận thức rõ ràng tâm nguy hiểm của trận pháp sương mù trắng, trước đó có mấy vừa mới bước vào trận pháp thì một số huynh đệ có tu vi rất cao đã chết trong đó rồi.
Nhìn thấy trận pháp này đang phục hồi lại, chẳng lẽ còn muốn đi vào mạo hiểm lần nữa sao?
“Mọi người, chúng ta đừng đi vào đấy, chỉ cần đợi ở đây là được rồi.
Nhỡ đâu bọn chúng chờ chúng ta vào đông hơn rồi thừa nước đục thả câu thì thế nào?” Một vị đệ tử lớn tuổi nói.
“Ý của sư huynh là để cho những người khác vào tiêu hao năng lượng, còn đám hoàng tước chúng ta thì đi theo sau sao.
”
Mấy người đó nghe xong thì mí mắt khẽ giật giật, dường như có điều đang suy ngHĩ.
“Đúng vậy, sau khi bọn họ quay trở lại trước hết chúng ta sẽ đi khuyên bọn họ làm theo cách của chúng ta, chờ đến khi tập hợp mọi người đông đủ, khoảng tầm vài chục hoặc trăm anh em gì đấy thì tất cả chúng ta sẽ cùng vào đó, tôi không tin rằng thằng ranh kia lại có đến hàng chục đồ đệ đang chờ hãm hại chúng ta, cùng lắm chắc cũng chỉ mười mấy, cũng không đến nỗi có cả trăm người đúng không nào?”
“Cứ như vậy, chúng ta có thể xông được vào đó lấy được phần thường con dấu đó mà không cần mất sức đúng không”
“Tuy rằng xác suất để chúng ta lấy được con dấu rất thấp, nhưng ít nhất là vì để có thể báo thù cho anh cả của chúng ta, hơn nữa tôi thấy trận pháp này cũng không đến mức nguy hiểm lắm”
Tên đệ tử này nói xong thì đám đồ đệ trong Tê Vân Tông đều bị hắn ta lung lay ý chí.
Trong không gian thần tiên, có thể đạt được lợi ích tốt nhất là hay nhất, nhưng chỉ vì nó mà phải nộp mạng, nhất là không nhìn thấy đối phương mà mất mạng như chơi thế này, chẳng phải là rất ngu ngốc sao.
“Sư huynh Liễu nói đúng đấy.
Rất có thể là anh ta đã tung hỏa mù khiến chúng ta phán đoán sai rồi.
Người trong trận sương trắng này rất có thể không phải là anh ta bởi vì tu vi kém như vậy, mà là anh ta lại là người rất giỏi bày bố trận pháp”
“Anh ta không chạy thoát thân ngay tức khắc là bởi vì hắn cảm thấy rằng nếu bày bố trận pháp này ra vào trong tình huống này thì rất dễ dàng phát huy được năng lực”
“Đúng vậy, tôi nghĩ người này có thể là một môn phái lớn nào đó ẩn thân cường giả, ít nhất cũng từ phải cấp tám trở lên” Sư huynh Liễu cũng tin răm rắp nói.
.
Danh Sách Chương: