Hơn nữa, trên mặt đất ngoại trừ thi thể còn có vết máu chảy lênh láng, binh khí gấy lìa và vô vàn mảnh áo giáp tan tác.
Đi theo những dấu vết này, Tân Trạm tăng tốc, biến mất khỏi nơi rừng rậm.
Mà ở một vị trí khác của dãy núi Thanh Long, đám người Tân Tráng cả người đẫm máu hiện đang liều mạng đánh giết hết bọn yêu sói.
Chúng là một quần thể yêu thú với kích thước khá lớn.
Bọn họ vừa lùi vừa chiến, chống chọi cũng đã chừng mấy giờ đồng hồ rồi, nhưng, lúc này đây ai nấy đều rã rời, đều mang thương tích trầm trọng, có vẻ như đã chẳng chịu nổi nữa.
“Lần này, sợ là phải chết tại đây rồi” Nhìn đám yêu sói đang vây bọc bọn họ ngay vách đá, khuôn mặt Tân Tráng hiện lên nỗi tuyệt vọng.
Kiên trì lâu đến vậy, cuối cùng vẫn phải đối diện với cái chết.
“Anh Tráng, những tiên ông kia đâu? Bọn họ là người dẫn làn sóng yêu thú đến, vậy mà lại bỏ mặc chúng ta ư?” Một võ giả trẻ tuổi cực kỳ giận dữ bất bình.
“Cậu ngây thơ quá đấy, những Tiên ông kia cho đến tận lúc này cũng chẳng thèm để chúng ta vào mắt.
Vì bụi hoa tiên kia, cho dù hy sinh hết đám người chúng ta, họ cũng sẽ chẳng thèm chớp mắt một cái nữa” Một võ già lớn tuổi hầm hừ nói.
“Hu hu, anh Tráng, em không muốn chết.
Em còn chưa lập gia đình nữa mà” Người võ giả trẻ tuổi bỗng khóc òa lên.
“Chúng ta chết là cái chắc rồi, nhưng sợ nhất là nếu chúng ta chết hết thì thôn Đại Thanh cũng đi tong theo”
“Có người sẽ đến cứu chúng ta ư?” Có ai đấy hy vọng xa vời.
“Cái chốn quái quỷ này quá xa làng xóm, dù cho có võ giả khác đi ngang qua, nhìn thấy lúc nhúc mấy trăm cái đầu sói cũng sẽ lờ chúng ta đi mà thôi”
“Mọi người à, chết là chuyện đã rồi.
Nhưng chúng ta cũng nên cho bọn yêu sói này nếm chút mùi đau khổ chứ.
Không thể để chúng thoải mái như thế được” Tân Tráng trầm giọng nói.
Trong lòng ai ai cũng đều chỉ còn lại tuyệt vọng.
Nhìn đám yêu sói kia từ từ áp sát, bọn họ siết chặt vũ khí, sẵn sàng cho cuộc tử chiến.
“Tân Tráng, xem ra các cậu cần hỗ trợ đấy nhỉ” Nhưng vào ngay lúc này, một giọng nói cực kỳ bình tính vang lên.
Âm thanh đến từ nơi xa xăm, ngay sau lưng bọn sói, tất cả mọi người nhìn thấy đều sáng rỡ.
“Ai thế?”
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Mọi người nghe thấy âm thanh kia, trong lòng dấy lên niềm hy vọng.
“Gào!” Mà đàn yêu sói nghe thấy âm thanh cũng đồng loạt quay phắt đầu lại.
Con yêu sói đầu đàn nhìn về giữa không trung băng đôi mắt lạnh lẽo.
Ngay giữa cây cổ thụ chọc trời có một bóng hình từ xa lao thẳng đến.
Chân anh bước nhẹ nhàng, đạp lấy thân cây tiến về trước, nhanh chóng đáp trên một cái cây to sát vách đá.
“Tân Trạm, sao lại là cậu?” Nhìn thấy người đến, ánh mắt Tần Tráng trừng to.
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ được người cứu họ lại chính là Tân Trạm.
“Nghe bảo mấy người gặp chuyện nên tới hỗ trợ một phen.
Dù gì mấy người cũng coi như đã từng cứu tôi mà” Tân Trạm hờ hững đáp.
“Ai tới cùng cậu thế?” Tân Tráng hỏi.
“Đi một mình.” Tân Trạm đáp.
“Chỉ một mình cậu thôi sao?” Mọi người ai nghe cũng thấy thất vọng, đối mặt với mấy trăm con sói yêu thì một mình Tân Trạm tới thôi có ích lợi gì đâu chứ.
“Cậu đi mau đi, coi như cậu có thông minh đến đâu đi nữa thì những con yêu sói này cũng chẳng phải loại mà cậu có thể đối phó nổi đâu”
Đối với chuyện Tân Trạm có thể tới đâu, Tân Tráng dù ít dù nhiều cũng có đôi phần cảm động.
Nhưng Tân Trạm chỉ có một mình thôi thì có thể làm nên cơm cháo gì chứ.
Phải hiểu một điều rằng, những con yêu sói này ngay cả một đám mấy chục người là họ vẫn còn chưa đối phó nổi, chứ nói gì đến một người chỉ vừa tỉnh lại là Tân Trạm đây.
“Đúng vậy, cậu đi mau mau đi.
Ý tốt này chúng tôi đã hiểu rồi, nhưng đừng để bản thân chết vô ích như thế” Ai nấy cũng nhao nhao kêu.
Mặc dù bọn họ khao khát được sống sót là thật, nhưng cũng không muốn nhìn Tân Trạm phải chết oan chết uổng.
“Một người là đủ Nhưng ai nấy đều không ngờ là, Tân Trạm vừa nói vừa nhún hai chân bật lên, vươn thẳng lên khỏi cổ thụ chọc trời, lập tức rơi vào chính giữa đám người “Thăng này, cậu điên rồi hả? Tôi bảo cậu đi, cậu không nghe ư?” Tân Tráng muốn ngất mất thôi.
Chẳng nhẹ Tân Trạm không thấy được mấy trăm con sói yêu đang bao vây ở đây ư mà còn nhảy bổ vào như thế.
“Lời này của anh hơi khó nghe rồi đấy, nhưng tôi sẽ coi như đó là lời khen vậy” Tân Trạm vẫn thờ ơ đáp..
Danh Sách Chương: