Lục trói buộc vẫn như cũ, khiến cho Ngô Bình Nhi rất không thoải mái.
Nhìn cô bị bó buộc ở bên trong tấm lưới, thật giống như con cá bị trói vậy, Tân Trạm quan sát mấy lân, không kiềm được có chút khác thường.
Tư thế này ít nhiều gì cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng mà quét nhìn một vòng trước mặt, ngược lại Tân Trạm như có điều suy nghĩ.
“Chẳng trách trong tên cô có mang một chữ Bình, quả nhiên cũng rất bằng phẳng”
“Anh, anh nói cái gì cơ?”
Ngô Bình Nhi lập tức trợn to mắt, sắc mặt cô ta đỏ lên, như muốn nhỏ ra máu.
“Không có gì” Tân Trạm lắc đầu một cái, kiếm Thanh Đồng bay ra, chặt đứt lười máu.
“Không ngờ người như anh, còn là một tên dâm đãng.”
Ngô Bình Nhi che cơ thể mình lùi về phía sau mấy bước, hừ một tiếng nói; “Tôi còn nhỏ tuổi, bằng phẳng thì có cái gì không bình thường đâu cơ chứ”
Tân Trạm mỉm cười, anh nhìn ra được, mặc dù Ngô Bình Nhi hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng hiển nhiên đối với đề tài này, cô cũng không tức giận như Diêm Bối Loan.
“Đúng rồi, quả trứng khổng lồ này là cái gì?” Khiến cô ta một đường cũng không chịu buông tay.”
Không dây dưa đề tài này với Ngô Bình Nhi nữa, Tân Trạm chỉ vào vỏ trứng xanh xanh đỏ đỏ, phủ đầy hoa văn kỳ lạ kia.
“Thật ra tôi cũng không biết bên trong là cái gì, nhưng đây chắc chắn là trứng của linh thú thượng cổ”
“Linh thú thượng cổ?” Tân Trạm có chút kinh ngạc.
“Không sai, nhìn chỗ hoa văn này, tuyệt đối là trứng linh thú thượng cổ lưu lại, hơn nữa nơi này là chiến trường Tiên Ma, lại được mở ra lần đầu tiên, cũng không thể nào bị người khác làm giả được.
Khả năng lớn nhất, chính là trên chiến trường Tiên Ma năm đó, một con linh thú đã để lại cho đời sau” Ngô Bình Nhi giải thích rõ ràng.
“Vậy cô ấp trứng linh thú thượng cổ này, nói không chừng có thể ấp ra được một con linh thú thì sao?”
Tân Trạm biết thân phận của cô gái này không tâm thường, biết rất nhiều bí mật thượng cổ và trong đại lục, đối với lần này anh cũng không hoài nghi.
Anh đi tới lấy tay sờ vào vỏ trứng bóng loáng mang một tia dịu dàng, cảm giác giống như ngọc thạch vậy, hết sức kỳ diệu.
Nhưng mà dùng thần thức dò xét, không cách nào xuyên qua được vỏ trứng, nhìn thấy đồ vật ở bên trong.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy”
Ngô Bình Nhi lắc đầu nói: “Dù sao cũng là đồ vật từ nghìn năm trước, con non bên trong còn sống hay đã chết tôi cũng không biết, nhưng mà thử vận may với đồ chơi này một chút, một khi nó thật sự còn sống, nói không chừng có thể tìm được một con linh thú thượng cổ thuần huyết, loài vật này tiện tay cũng có thể tu luyện đến kỳ Độ Kiếp”
“Lợi hại như vậy à?”
Trái tim Tân Trạm cũng co rút một cái.
Thời thượng cổ, bất luận là tiên ma hay là linh thú, thật sự đều rất mạnh.
“Anh bảo vệ giúp tôi một lát, tôi khôi phục một chút linh khí”
Ngô Bình Nhi có chút mệt mỏi, sau khi nói xong, lập tức nuốt vào một viên tiên đan, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Còn về Tân Trạm, anh bay qua thu nhặt túi đựng đồ của những tu sĩ kia.
Đối với lần này, Ngô Bình Nhi cũng không có bất kỳ ý muốn phân chia nào.
Đồ của đám người đó, vốn dĩ cô không thèm để ý, hơn nữa đều là do Tân Trạm giết, cô cũng không ra sức gì..
Danh Sách Chương: