Mặc dù ở chiến trường Tiên Ma không có sự phân chia ngày đêm, nhưng Tân Trạm phát hiện được, mỗi khi màn đêm buông xuống, Vô Tự Thiên Thư có thể hấp thụ được tinh hoa của mặt trăng, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn một chút so với bình thường.
Để chuyện của bù nhìn sang một bên, Tân Trạm thấy tiên thuyền của nhị ca đi với tốc độ cực nhanh, có thể lướt qua núi sông trong giây lát.
Nếu như phá hủy chiếc tiên thuyền này, không biết Vô Tự Thiên Thư có thể sửa chữa nó trở thành một chiếc tiên thuyền hoàn hảo hơn không? Tân Trạm âm thầm suy nghĩ.
Mặt khác anh nghĩ, nếu anh dám làm như vậy, có thể nhị ca sẽ đánh chết anh mất.
Qua một canh giờ, ba người đến được địa điểm đầu tiên trong bản đồ báu vật.
Không ngoài dự đoán, báu vật này vẫn chưa bị các tu sĩ khác phát hiện.
“Em tư, giao cho em đói”
Tân Thiên và Ngô Bình Nhi cùng nhau gật đầu với Tân Trạm, muốn anh bay vào vị trí của báu vật trong hang động.
Cùng lúc đó, Tân Trạm thi triển thuật pháp mô phỏng hơi thở, biến thành hình dáng của Khương Thời Miễn.
Anh hít sâu một hơi đi vào.
Dù trước đó đã nghiên cứu kỹ càng, nhưng đó mới chỉ là kế hoạch mà bọn họ vẽ ra ở trên giấy, còn đây mới thực sự là hiện thực mà bọn họ phải đối mặt.
Sau khi biến hóa xong, Tân Trạm trực tiếp xếp bằng ở đỉnh ngọn núi.
Ông!
Báu vật bộc phát, tỏa ra một tia sáng phóng lên tận trời cao, Ở trong đêm tối, ánh sáng phát ra cực kỳ bắt mắt.
Mấy tên tu sĩ ở gần đó cũng phát hiện ra điều kỳ lạ ở đây.
“Ánh sáng là do báu vật phát ra”
Dù không biết ánh sáng đó biểu thị cho cái gì, chỉ cần là điều khác thường, các tu sĩ sẽ cùng nhau bay đến.
“Kẻ tự tiện tìm đến cái chết”
Bỗng nhiên, từ khoảng cách hơn mười dặm, một âm thanh u ám vang lên: “Khương Thời Miễn, ngũ tử Ma Môn”
Các tu sĩ bay ở đầu nhận ra người này, con ngươi ngay lập tức co rụt lại.
“Thực sự là không may mài! Đây rõ ràng là nơi đại tiên giấu ánh sáng.
Ta vốn cho rằng mình có thể chiếm được một chút tiện nghi, không ngờ lại gặp được Khương Thời Miễn”
Mấy tu sĩ khác nghe được vậy thì dừng lại, sắc mặt kỳ quái nhìn về phía Tân Trạm.
Tu sĩ vốn nghịch thiên, không sợ trời.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy báu vật trước mắt, lập tức không nghe Tân Trạm nói, đều dọa đến quay đầu trốn chui như chuột.
Trong hang động, Tân Thiên và Ngô Bình Nhi tạo ra âm thanh phá trận, làm cho mấy con ma tu càng đỏ mắt lên, trong lòng không kìm được mà xúc động.
“Hừi! Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”
Thấy thế, Tân Trạm cười lạnh một tiếng, tay cầm lấy sợi dây hương gọt đi một nửa, nhóm lửa ở trước người bùn đất bên trong.
Hành động kia giống như tạt một chậu nước lạnh vào mặt của mấy tu sĩ kia, để bọn họ tỉnh táo lại.
Ở núi Ma vực, Khương Thời Miễn rất nổi danh, mà một trong số đó chính là câu chuyện về việc anh ta từng được môn phái giao cho nhiệm vụ bắt người ở một Ma Môn khác.
Nhưng Ma Môn này lại muốn giữ thể diện, phớt lờ, không quan tâm đến Khương Thời Miễn.
Thế là Khương Thời Miễn không nhiều lời đốt hương dây, chặn giết ở cửa Ma Môn.
Sau đó toàn bộ người ở đó bị giết.
Cuối cùng, Ma Môn này sợ hãi, đành phải cúi đầu nhận sai.
Sự kiện này khi đó rất chấn động, tất cả ma tu đều biết đến.
Hiện tại, Tân Trạm nhóm lửa hương dây này, ý vị cũng rất đơn giản, sau khi hương dây đốt hết, người nào còn dám bước vào, tất cả sẽ bị giết chết..
Danh Sách Chương: