Kết quả lại trở thành khoản bồi thường cho Tân Trạm.
Hơn nữa còn cả Thời Gian Đạo Vận Thạch, vật ấy còn đắt đến gần ba mươi nghìn Tử kim linh tệ, hiện tại cũng về tay Tân Trạm.
Rõ ràng mình có bảo vật Phá Cấm, mình cũng là người đưa ra chuyện đánh cuộc, vì sao mình còn thua thảm như vậy?
Anh ta mất hồn mất vía lấy linh tệ ra, giao cho Tân Trạm, Sử Thi Vũ càng nghĩ càng giận, anh ta nhìn Tân Trạm với vẻ oán độc, bên trong ngực, máu không ngừng sôi trào.
Rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa, phun ộc một búng máu ra, cả người ngã thẳng xuống mặt đất, hơn nữa thần hồn còn lay động kịch liệt, khiến cho anh ta hôn mê.
“Người đâu, đưa cậu Sử tới nơi đóng quân của nhà họ Sử đi, đừng để ý gì nhiều, cứ ném trước cửa là được.
Cũng để cho mọi người nhìn xem, đây là cậu chủ của nhà họ Sử”
Gia chủ Tăng cười lạnh một tiếng, tùy tiện bố trí hai người trực tiếp khiêng Sử Thi Vũ ra ngoài giống như khiêng lợn chết.
Mặc dù đã lừa được một khoản của Sử Thi Vũ, nhưng hiển nhiên ông ta còn chưa nguôi cơn bực này.
“Cậu Tân, sắc trời đã tối, không bằng cậu tạm thời ở lại nhà họ Tăng chúng tôi nghỉ ngơi đi, có được không?” Gia chủ Tăng tươi cười mời mọc.
“Tô Uyên, em thấy sao” Tân Trạm nhìn về phía Tô Uyên, phát hiện Tô Uyên gật đầu với gương mặt ửng đỏ, đột nhiên Tân Trạm mới ý thức được, tình huống của hai người rất giống một đôi người yêu buổi tối ở lại bên ngoài không về ngủ.
Trong lòng không khỏi trào lên một cảm xúc không thể giải thích được.
Nhìn thấy Tân Trạm đồng ý, tất nhiên gia chủ Tăng sẽ không dám thất lễ, ông ta sắp xếp cho Tân Trạm và Tô Uyên cùng vào tòa dinh thự xa hoa nhất mà nhà họ Tăng để lại cho khách quý.
Nhà họ Tăng hóa giải được khốn cảnh, những tu sĩ vây xem cũng lần lượt rời đi, có điều đôi mắt của mọi người đều tỏa sáng, bọn họ bàn luận sôi nổi.
Chuyện xảy ra tối nay quá mức xuất sắc, tất cả tu sĩ được chứng kiến đều cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Đến ngày mai, chuyện về nhà họ Tăng, Sử Thi Vũ và đương nhiên là Tân Trạm chói mắt nhất, chắc chắn sẽ truyền khắp toàn bộ Mạc Thành một cách nhanh như gió.
Ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống phía trên sân phòng lầu gác, làm cho cả tòa dinh thự được bao phủ trong một vùng ánh trăng mờ ảo.
Gia chủ Tăng coi Tân Trạm và Tô Uyên như một đôi đạo lữ, hiển nhiên chỉ sắp xếp cho một tòa dinh thự.
Chờ sau khi quản gia Trương lui ra, Tân Trạm đã không kìm nổi nữa, đi tới ôm lấy Tô Uyên, hai người đằm thắm dựa sát vào nhau, bày tỏ nỗi lòng với nhau bên trong mảnh sân như nước này.
Nhưng bởi vì còn chưa hoá giải được lần Băng Phách phản phệ lại cơ thể thứ bảy của Tô Uyên, cho nên mặc dù hai người đã thân mật một hồi nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
Cuối cùng Tân Trạm ôm Tô Uyên ngồi ở trên nóc lầu gác nhìn ánh trăng ngôi sao.
Đêm nay Tân Trạm không có ý định đi tu luyện nữa, nếu không thì đúng là phụ lòng ánh trăng và người đẹp rồi.
Hai người đã mấy tháng chưa gặp nhau, hiện tại đang dựa sát vào đối phương mà trò chuyện, nói về những việc xảy ra trong mấy ngày hôm nay, bất kể là chuyện xoàng xĩnh vô vị hay là giật gân mạo hiểm, một nửa kia đều lắng nghe một cách vô cùng say mê.
Không khí cực kỳ tốt đẹp, thậm chí khiến người khác xem nhẹ thời gian trôi đi.
“Tân Trạm, anh tìm được cách trở về rồi thì thật tốt quá.
Mấy tháng nay, em vẫn luôn lo cho sức khỏe của ông nội”
Nghe thấy Tân Trạm nói đến chuyện tiên thạch chỉ đường, trong đôi mắt của Tô Uyên có một tia vui mừng xẹt qua.
Đi vào Thượng giới Đại Lục lâu như vậy, Tô Uyên cũng rất nhớ ông nội và những người thân bạn bè khác.
“Vậy em đi tìm cung chủ xin nghỉ đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về” Tân Trạm nói.
Mặc dù Long Thần còn chưa gửi tin tức tới, nhưng đường đi từ Bắc Vực đến dãy núi Ma Vực cũng nối liền với nhau, hơn nữa khi đi vào bên trong dãy núi Ma Vực, mình cũng có thể tự tìm kiếm tiếp..
Danh Sách Chương: