Tân Trạm cười lạnh một tiếng, linh khí toàn thân lưu chuyển, vốn ban đầu trên người không có ấn ký bao trùm lên đầu, rồi đột nhiên bị Lạc Ấn che kín.
Nhưng ngay sau đó, những vết Lạc Ấn này lại biến hóa, lại chỉ còn ở phần cổ.
Chu Tùng Sinh kinh ngạc, ngớ người ra một hồi.
Tới lúc này, ông ta rốt cuộc mới hiểu rõ.
Tân Trạm cũng không phải là có thể triệt tiêu Lạc Ấn, mà là vốn chỉ che kín Phần Thiên Lạc Ấn, chỉ có điều là truyền đến cổ, nhưng là bị Tân Trạm dùng huyễn thuật để cố ý tăng lên.
“Huyễn thuật, cậu gạt tôi.”
Sau khi biết được sự thật, Chu Tùng Sinh tức hộc cả máu.
Ông ta cho rằng chiêu thức này vô dụng với Tân Trạm, vì vậy vậy sau đó còn hoảng sợ, thậm chí bỏ cuộc chiến đấu và lựa chọn trốn chạy để bảo toàn tính mạng.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Tân Trạm chỉ dùng huyễn thuật giác để ngụy tạo ra một ít Lạc Ấn, cũng là để ông ta đánh giá sai tình hình mà thôi.
Nói cách khác, chỉ cần không chọn cách trốn thoát, mà là tiếp tục tấn công, sẽ có thể giành chiến thăng.
Nhưng vì sợ hãi, chính mình đã từ bỏ thế chủ động tấn công nên mới hoàn toàn vô vọng.
Chu Tùng Sinh biết vậy đã không làm, nhưng tiếc là đã quá muộn.
“Đi thôi, cũng nên xem những người khác như thế nào”
Tân Trạm nâng Chu Tùng Sinh lên, buộc ông ta phải khác bốn lớp bảo hộ xung quanh.
Mà khi Tân Trạm đang chiến đấu với Chu Tùng Sinh, Diệp Anh Sương cùng Diệp Thành và những người khác đã xông vào phía sau của nhà họ Diệp.
Diệp Long Ngũ đánh bay một vài tu sĩ chặn lại, mấy người lao vào đại sảnh.
Đột nhiên, họ nhìn thấy ông lão đang ngồi im ở giữa sảnh.
Ông già thân mặc áo xám, ăn mặc rất giản dị.
Thoạt nhìn tuổi tác có vẻ đã cao, râu tóc thì trắng bạc, thậm chí hàng lông mày trắng của ông ta cũng rủ xuống phía dưới khóe mắt.
Lúc này ông ta vẫn không nhúc, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt cụp xuống.
Diệp Linh Chi lao tới và nắm lấy cánh tay của ông lão, nhưng nước da của ông ta trở nên tái nhợt.
“Anh Diệp Thành, ông nội hình như chết rồi”
Lúc này ông cụ Diệp trong người không còn có lấy nửa phần linh khí, thâm chí cả cơ thể cũng dần dần lạnh như băng.
“Ha ha, các người đúng là đồ ngu, ông cụ đã qua đời từ nửa canh giờ trước.”
Cái tên bị đánh kia lật mặt cười ha hả, vẻ mặt giễu cợt.
Mọi người cũng đang cảm thấy trầm xuống, ông cụ Diệp đã qua đời, vậy ai có thể chủ trì tình hình chung.
“Nửa canh giờ, hẳn là vẫn còn có thể”
Diệp Thành nghe vậy, nhưng tách ra khỏi mọi người ra, đi tới trước mặt ông cụ.
“Anh hai, anh định làm gì?”
Nhìn thấy Diệp Thành trực tiếp xem lông mày của ông cụ Diệp một chút, Diệp Linh Chỉ nói.
“Trước khi đến đây, Tân Trạm đã truyền cho anh một chút khí tức, nói rằng nếu anh gặp phải tình huống này, liền đem lượng khí tức ấy truyền vào cơ thể của ông nội.”
Diệp Thành vừa nói vừa tách một lượng khí tức từ phong ấn ra rồi truyền vào cơ thể ông cụ.
Sau đó lấy ra viên đan dược mà Tân Trạm đã đưa cho anh ta.
Mở bình sứ ra, một tia sáng trăng hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện từ trong bình, như thể một bảo vật đã được khai sinh ra..
Danh Sách Chương: