Ý nghĩ trong đầu Tân Trạm vừa nảy lên, bất luận nhà họ Bạch chỉ là cẩn thận phòng ngừa, hay là thật sự có ý định tấn công triều Tân Hoàng, chuyện này đều là một tín hiệu.
Hơn nữa nếu nhà họ Bạch đã nghĩ tới làm giả tài nguyên của Bắc Vực, ai biết sau lưng còn làm bao nhiêu âm mưu thủ đoạn nữa.
Xem ra phía dưới triều Tân Hoàng, cũng không sóng yên biển lặng như mình nghĩ.
“Ba, đám người dược tôn Tân sao vẫn chưa quay về, hay là chúng ta đi tìm đi”
Trên khoảng đất trống, lông mày Tiết Ngọc Tuyết nhíu chặt, đã đợi rất lâu, Tân Trạm và đám người Cung Doãn mãi vẫn chưa trở về, điều này làm cho không ít tu sĩ có chút lo lắng.
“Làm sao mà tìm được?” Tiết Phong lắc đầu nói: “Bây giờ đang giữa đêm, chính là lúc yêu thú hoạt động mạnh mẽ nhất, nếu chúng ta phân tán đi tìm, một khi gặp phải nguy hiểm, ai cũng không cứu được.”
Chờ một lát, nếu như bọn họ vẫn chưa trở lại, một mình tôi đi tìm, mọi người ở nguyên tại đây” Tiết Phong thở dài nói.
Trước đó Tân Trạm cứu mạng mọi người, Cung Doãn cũng vì đi tìm Trần Minh mới không quay lại, về tình về lý cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
“Không cần”
Trong lúc mọi người đang thảo luận, ở trong núi rừng xa xa vang lên giọng nói.
Sau đó Cung Doãn lượn quanh rồi hạ xuống, tiếp theo cung kính lui qua một bên, cuối cùng Tân Trạm và đám người Mộ Dung Di bay tới.
“Trần Minh, anh còn có mặt mũi trở về.” Mày liễu của Tiết Ngọc Tuyết dựng thẳng, đạp Trần Minh ngã trên đất.
“Mấy vị này là?” Tiết Phong nhìn Mộ Dung Di và Từ tông chủ.
Sắc mặt của hai người có chút lúng túng.
“Hai người này, là bạn tốt tôi gặp được trên đường”
Tân Trạm cân nhắc cười một tiếng, nói: “Nghe nói tôi muốn đi qua dãy núi Hoành Vũ, cho nên bọn họ xung phong, muốn dẫn đường cho chúng ta.”
“Bạn tốt?” Tiết Phong lão luyện thành thục, vừa nhìn phản ứng của hai người này, cũng đại khái hiểu xảy ra chuyện gì.
Hai người này, chắc là người đã khởi xướng mọi việc đi.
“Lão Tiết, mấy người chắc cũng nghỉ ngơi gần đủ rồi, chúng ta lập tức lên đường” Cung Doãn nói.
“Bây giờ sao? Nhưng mà bây giờ là đêm khuya, yêu thú đông đảo” Tiết Phong sửng sốt nói.
“Không sao, có hai người bạn tốt đều là đại sư ở đây, chúng ta đi qua dãy núi Hoành Vũ, đương nhiên không gặp chuyện gì, đúng không.” Cung Doãn cười lạnh nhìn hai người.
“Đúng, không sai.
Chúng tôi nhất định bảo vệ công tử và mọi người an toàn.” Hai người Mộ Dung Di cười khan một tiếng.
“Vậy thì lên đường thôi.”
Tiết Phong cũng không dài dòng, nếu Cung Doãn đã nói thế, dãy núi Hoành Vũ nguy hiểm trùng trùng này, có thể mau chóng đi qua được, đương nhiên cũng không cần phải phải do dự.
Mọi người cùng nhau lên đường, Từ tông chủ bay ở phía trước dẫn đường, mà Mộ Dung Di lại bay ở chính giữa bảo vệ.
“Đây là khí tức của Hợp Thể Cảnh cấp cao, người dược tôn Tân tìm đến, cũng quá mạnh mẽ”
Cảm nhận được khí tức nồng đậm mà Từ tông chủ phóng thích phía trước, đám tu sĩ đều giật mình.
Mà dưới khí tức này, phần lớn yêu thú chỉ cần có chút đầu óc, đều tránh đi.
Mà Từ tông chủ cực kỳ hiểu rõ dãy núi Hoành Vũ, cũng cố ý không đi qua một số chỗ có yêu tộc cỡ lớn tụ tập.
Cứ như vậy yêu thú nhỏ đều bị xua đuổi, lại không đi trêu chọc yêu tộc quần cư, mặc dù là buổi tối, nhưng dọc đường đi thuận lợi đến cực điểm..
Danh Sách Chương: