Vẻ mặt của Ngô Bình Nhi trở nên nghiêm trọng, cô ta nói: “Nếu chúng ta mở ra kho tàng báu vật này thì chắc chắn sẽ có ánh sáng do trận pháp bắt đầu khởi động.
Trong khoảng cách hai trăm dặm thì chỉ là thời gian một bước chân của tu sĩ để đến đây thôi.
Nếu bên trong là thứ có thể lấy đi ngay thì tốt, nhưng nếu là một loại thanh linh tiên quả hay là linh khoáng thạch thì chúng ta phải bỏ công sức ra nhiều, như vậy sẽ phiền phức lắm”
“Nói cách khác thì chúng ta phải phải kéo dài thời gian của bọn họ” Tân Trạm có vẻ hơi đăm chiêu.
Nhưng lúc hai người đang nói thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng hét thê lương vô cùng chói tai của nữ.
Ở trước quặng mỏ linh thạch kia là một nữ tu mặc quần áo xộc xệch, cô ta bị lôi ra từ trong hang.
Ở dưới ánh sáng mặt trời, làn da trắng noãn lô ra, khuôn mặt cô ta hoảng sợ và liên tục lui về phía sau.
Mà cũng đi ra từ trong quặng mỏ là hai tên đàn ông to lớn với nụ cười phóng đãng trên mặt.
“Con đàn bà thối này, mày còn muốn trốn à? Bọn tao đào linh khoáng thạch vất vả như vậy nên muốn tìm mày vui vẻ một chút thôi mà mày cũng chống cự à?”
Một trong hai tên đó cười lạnh rồi túm tóc của nữ tu kia, tên còn lại chém xuống một đao khiến cho nữ tu này mất mạng ngay lập tức.
Đối với chuyện này thì những tu sĩ ở bên ngoài hang cũng chỉ cười vui vẻ mà không có chút lo lắng nào.
“Mẹ nó, mấy đứa bên trong kia cũng bị giết rồi, lát nữa tôi sẽ đi bắt mấy đứa mới về để nếm thử chút mới mẻ” Tên đàn ông to lớn kia nhếch miệng cười.
Có ánh sáng lóe lên làm Tân Trạm chú ý tới bên hông tên đàn ông to lớn này có đeo một ngọc bài màu đỏ máu có hình dáng kì lạ.
“Lũ súc sinh này.”
Ánh mắt của Ngô Bình Nhi đỏ lên, lòng bàn tay cô ta siết chặt lại về khẽ run lên.
Tuy cô ta biết là giới tu luyện vô cùng hỗn loạn, kẻ mạnh tùy ý bắt nạt kẻ yếu, nhưng khi chính mình thấy tận mắt thì lại là chuyện khác.
“Những người này là của bang Ngọc Huyết” Ngô Bình Nhi mở miệng nói.
“Bang Ngọc Huyết? Tôi thấy ngọc bài của bọn họ có hơi giống với của đám người bang Ngọc Sa kia” Tân Trạm nói.
“Đúng vậy, bang Ngọc Huyết và bang Ngọc Sa đã tấn công tôi trước đây đều là những tu sĩ của cùng một liên minh.
Những bang phái này chuyên thu nạp những đồ đệ chưa làm chuyện ác nào.
Mỗi bang phái đều có một cái tên của ngọc, và chúng sống nhờ vào nhau trong dãy núi Ma Vực.
Bên cạnh chín Đại Ma Môn thì chúng cũng là một thế lực rất mạnh.
“
“Đạo hữu Triệu, chúng tôi tới để nhờ anh giúp đỡ”
Ngô Bình Nhi nói xong thì đột nhiên trên không trung có sau thân người chạy như bay đến rồi đáp xuống mặt đất.
Vẻ mặt bọn họ tiều tụy, sắc mặt nhìn có vẻ hơi khó coi và tất cả đều chắp tay với tên đàn ông to lớn đã chém giết nữ tu kia.
“Ha hả, là đạo hữu của bang Ngọc Sa đúng không? Chuyện của bang chủ các anh tôi đã biết rồi, tên trộm nhỏ Tân Trạm kia dám giết người của Ngọc Minh chúng ta, chờ khi tôi nhìn thấy tên đó thì tôi sẽ giết chết anh ta” Tên đàn ông to lớn đó an ủi mấy người kia rồi nói một cách lạnh lẽo.
“Cảm ơn bang chủ Triệu, nếu anh chịu bỏ cống báo thù giúp bagn chủ chúng tôi thì tất nhiên bang Ngọc Sa sẽ quy phục anh”
“Yên tâm đi, chờ tôi lấy xong linh khoáng thạch ở đây thì tôi sẽ đi tìm kiếm tên đó.
Nghe nói bang chủ của cách anh cũng đang tìm một người phụ nữ, tới khi tôi tìm được cô ta thì tôi cũng sẽ giao cô ta cho các anh tùy tiện tra tấn” Tên đàn ông to lớn đó nhếch miệng cười.
Đương nhiên, nếu anh biết được những gì hai người này nói đều liên quan về anh, lại còn nghe được ngôn ngữ của anh ta thì không biết anh sẽ có cảm nghĩ gì nữa..
Danh Sách Chương: