Ở đó, lốc xoáy ngũ hành vẫn đang quay cuồng xiay tròn giữa không trung.
Trên mặt đất đó, một người đàn ông đang chơi đàu một con rối hình bọ cánh cứng, sau đó anh ta ta đưa một tay lên, con rối kia liền nổ tung, hóa thành từng mảnh nhỏ mà rơi xuống.
Anh ta ta mặc một bộ cẩm bào, khuôn mặt, khí chất đều là dáng vẻ hiên ngang, nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi mang theo một sự âm trầm.
Chính là Sài Chính Đạo.
“Tìm được khí tức chưa?” Cách anh ta không xa, một người khác đang ẩn trong làn sương đen, anh ta chắp tay mà đứng, mở miệng hỏi.
“Không có, người đó rất cẩn thận, khí tức lưu lại trên con rối, nói ra thì cũng rất thú vị, sự biến hóa của khí tức, lại là của tôi” Sài Chính Thất cười lạnh nói.
“Là Tống Linh Thông sao?” Người trong đám sương đen hopir.
“Chắc không phải, kế hoạch của nhà họ Sài tôi đã được ấp ủ nhiều năm như vậy, nhà họ Tống là một khâu quan trọng trong đó, toàn bộ tin tức đều bất giác bị thay đổi mà tiết lộ ra, bọn họ vô cùng ma mãnh và rất tin tưởng không hề nghỉ ngờ, không thể nào nghỉ ngờ có vấn để ở đó được”
“Vậy xem ra, trong hơn bốn trăm người này, còn có cường giả đang ẩn thân.
Hắc hắc, sao nào, sợ rồi phải không?” Đột nhiên người đàn ông ẩn trong làn sương đen cường khặc khặc mà nói.
“Sợ? Cứ nhìn khâu cuối cùng đi, trước đó đều rất suôn sẻ, còn có gì phải sợ nữa, cho dù là người nào đi nữa, dù sao toàn bộ người ở đây cũng phải chết” Sài Chính Đạo cười điên cuồng.
“Cậu Trạm, chúc mừng nhé.”
Trong hỏa diệm thiên địa, toàn bộ tu sĩ đều bay đến một bên, không ít tán tu, đều là hâm mộ chúc mừng Tân Trạm.
Xung quanh không gian này, không có cực nhiệt, hơn nữa chỉ có một chút dao động, liền nói rõ Tân Trạm đã đạt được hỏa diễm tỉnh túy.
“Chỉ là vận may tốt mà thôi” Tân Trạm khế cười mà nói.
“Cậu Trạm không cần phải khiêm tốn, cậu lấy được tinh túy của hỏa diệm, đó chính là một người trong năm người hậu tuyển được kế thừa rồi, nói không chừng chính là kế thừa những gì cậu đáng có.” Một ông già tóc xám tro cảm khái mà nói.
Thật ra mọi người tán tu cùng lờ mở hiểu được, Tân Trạm tặng tiên thảo, để bọn họ sắp xếp trận pháp ẩn nấp cơ thể, chắc là phát hiện ra gì đó.
Nhưng mọi người đều là người cùng giới, cậu có thể phát hiện, mà người khác không thể phát hiện ra được, tự nhiên đó là bản lĩnh của cậu, cũng không có gì đáng ghen ghét cả.
Huống hồ Tân Trạm hoàn toàn là lập kế hoạch, tặng tiên thảo, mọi người cũng không phải là giúp không, sự mất mát trong lòng cũng nhỏ đi rất nhiều.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, là nhà họ Tống kia không lấy được tinh túy, làm cho không ít người thâm cảm thấy thoải mái.
Cho dù là Tân Trạm dựa vào thủ đoạn gì, nhưng cứ dựa vào bản thân mình, chứ không giống như Tống Linh Thông, mượn mười mấy người bảo vệ giúp đỡ, việc này khác nhau rất lớn.
Tống Linh Thông đứng ở một bên, còn hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không phục.
“Hỏa diễm tinh túy đã bị lấy đi, giới này sẽ biến mất nhanh thôi”
Nhìn ra xung quanh, mọi người phát hiện không gian xung quanh dần thay đổi, bọn họ cũng cảm nhận được một loại cảm giác sắp truyền tống.
Đợi cỗ khí tức đó hoàn toàn lan ra khắp nơi, thân hình mọi người cũng biến mất ngay tại chỗ.
Tân Trạm cũng cảm thấy được mắt hoa, lúc xuất hiện lại lần nữa, mọi người đã đến được trước đại điện của Như Ý Tiên Tôn.
Đại điện này cũng không lớn lắm, xung quanh đều rộng mở, vô số trụ cao to bao bọc lấy cung điện bên trong, chỉ có một tế đàn có phong cách cổ xưa ở trong.
Như Ý Tiên Tôn đó, lại ngồi xếp bằng ở trên tế đài, tràn đây vẻ tiên phong đạo cốt.
Tân Trạm nhìn ra xung quanh, phát hiện không riêng gì lóc xoáy hỏa diễm, những tu sĩ khác ở xung quanh cũng bị truyền đến đây.
Nhưng mà lúc này mọi người đều đứng trước điện, cũng không chia ra ai lấy được tinh túy tứ hạnh..
Danh Sách Chương: