Trời đất lúc này yên tĩnh, dường như cả thế giới ảm đạm đều thay đổi trước mặt cô ấy.
Không riêng gì Sử Thi Vũ hít thở thất thường, trong mắt tràn đầy mong đợi, ngay cả các nữ tu ở Băng Cung đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Nhìn thấy bóng dáng Tô Uyên mà mình thương nhớ ngày đêm, khóe miệng Tân Trạm hơi cong lên.
Mấy tháng không gặp, có lẽ là bởi vì sức mạnh của khối băng được giải phóng, Tô Uyên lúc này mang một nét quyến rũ đặc biệt giống như tiên nữ lẳng lặng đứng nghiêm trong núi băng, lạnh lùng cao quý, làm người khác không nhịn được sinh lòng yêu mến.
“Thánh nữ Tô”
Nhìn thấy Tô Uyên dẫn theo hai tỳ nữ đi xuống bậc thang, Sử Thi Vũ tươi cười đi lên đón, Phó Mẫn Nhi cũng theo sau.
“Hoá ra là Anh Sử à”
Nhìn thấy Sử Thi Vũ, đôi mắt nhỏ của Tô Uyên xẹt qua một chút thiếu kiên nhãn khó phát hiện ra, nhưng vẫn khách sáo đáp lại một tiếng.
“Thánh nữ Tô muốn đi phố chợ à, tôi cũng định đi xuống đó, không bằng tôi và cô cùng đi, cô thấy sao?” Sử Thi Vũ mỉm cười mời nói.
“Cảm ơn ý của anh, thật ra tôi vẫn thích đi một mình hơn, thật xin lỗi” Tô Uyên nhẹ nhàng từ chối nói.
Tuy rằng không có từ chối thẳng mặt, nhưng sắc mặt Sử Thi Vũ cứng đờ, cũng có thể cảm giác được ý kháng cự trong lời nói của Tô Uyên.
Việc này làm cho trong lòng Sử Thi Vũ có chút phẫn nộ.
Tô Uyên này, anh ta đã theo đuổi liên tục hơn một tháng.
Lấy thân phận địa vị của mình tính cả tài năng trời ban, theo đuổi một nữ tu từ khi nào mà cũng không có được thành công, thuận lợi.
Với thân phận là trưởng bối lớn hơn cô, tính từ ngoài cung môn của Băng Cung, có không ít nữ tu bị mình hạ gục.
Như bên cạnh giờ có Phó Mẫn Nhi, anh ta có thể rõ ràng cảm giác được cô ta có ý với mình, chỉ cần anh ta ngoắc ngoäc ngón tay, là có thể nhẹ nhàng nắm trọn vào trong tay.
Nhưng Tô Uyên này, mặc dù bản thân anh ta nỗ lực rất lâu, cô ấy vẫn coi mình giống như người xa lạ, không cho chút mặt mũi nào.
Anh ta đành tạm thời nhẫn nại, chờ khi có thời cơ nhất định phải trả thù mạnh tay, khiến cho Tô Uyên này đắm chìm.
“Em gái Uyên Nhi, thật ra anh Sử rất khó khăn mới chu toàn toàn, lúc trước chị nghe anh ấy nói lần này phải sắp xếp hành trình rất cẩn thận để chắc chắn có thể giúp em giải tỏa thời gian tu luyện buồn khổ” Phó Mãn Nhi cũng phụ họa theo.
“Nếu đúng là như vậy, Phó Mẫn Nhi sư tỷ đi theo anh Sử chẳng phải là vừa vặn hơn sao”
Tô Uyên nói ra câu đó khiến Phó Mãn Nhi xấu hổ tới mức cả giận.
Thật ra bản thân cô ta cũng có cái suy nghĩ này, nhưng Sử Thi Vũ rõ ràng không có hứng thú với cô ta.
“Anh Sử, Phó sư tỷ, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm để ý hai người, Tô Uyên chuẩn bị lướt qua hai người đi xuống.
Nhưng cũng vào lúc này, ánh mắt cô ấy xuyên qua bọn họ, thấy được người ngồi ở ghế đá đằng sau là một thanh niên, ngay tức thì thân thể mềm mại run lên, lộ ra một biểu cảm khó có thể tin được.
Nhìn thấy Tô Uyên chú ý tới Tân Trạm, bỗng nhiên dừng bước chân.
Mà Tân Trạm lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt thâm tình.
Sử Thi Vũ lại cho là Tô Uyên có chút chán ghét Tân Trạm, hai mắt không thể không sáng ngời.
“Thánh Nữ Tô, tên này là một kẻ ngông cuồng.
Dựa vào vận may mới qua được Loạn Tâm Mê Vụ trận tới đây muốn gặp cô, thậm chí còn dùng lời nói ngông cuồng với cô, nếu như cô không thích người này, tôi sẽ gọi người đuổi anh ta đi giúp cô.”
“Không sai, tên này là một tên vô cùng háo sắc, còn nói em gặp anh ta một lần đã yêu, nhào vào trong ngực, quả thực là nực cười” Phó Mẫn Nhi cũng nói theo..
Danh Sách Chương: