Ngự Kiếm Quyết nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại có cấp bậc từ thấp đến cao, nếu không khống chế được một ngàn thanh kiếm thì cũng điều khiển được một trăm thanh.
Trái lại trong số rất nhiều công pháp của anh, đây được xem như vừa bắt đầu luyện dễ dàng nhất nhưng lại có không gian nâng cao năng lực tốt nhất.
“Ngoài cái này, tôi sẽ đưa cho cậu phương pháp luyện khí, còn có những tâm đắc của tôi về khống chế ngự kiếm.
Phi kiếm mà điều khiển bằng Ngự Kiếm Quyết, tốt nhất là do tự mình tu luyện, hơi thở tương phù, như vậy sức mạnh mới được phát huy tốt đa”
“Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ”
Trác Cư vui mừng khôn xiết, biết mình đã đánh cược đúng, dập đầu với Tần Trạm mấy cái.
Nếu anh lựa chọn công pháp khác, Tần Trạm có lẽ vẫn sẽ đưa, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa những thứ khác.
Mà Tần Trạm sẵn lòng truyền thụ công pháp, còn có những thứ tâm đắc của anh, dường như đã xem Trác Cư như đệ tử mà đối xử.
Tần Trạm gật gật đầu, đưa một miếng ngọc bội cho Trác Cư.
Trác Cư cẩn thận cất miếng ngọc bội đó đi, sau đó liên tục cảm tạ anh rồi mới từ biệt rời đi.
Lúc này trời cũng đã tối, Tần Trạm đã khôi phục thần thức, lực chú ý của anh đều đặt trên điểm quang trong thức hải.
“Đã đến lúc đến nói chuyện với bọn người Diệp Thành, không biết hiện tại Diệp Thành như thế nào”
Tần Trạm bên trong điểm quang, tiến vào thần thức, truyền tin tức đi.
Điều khiến Tần Trạm thở ra một hơi nhẹ nhàng là sau một thời gian ngắn, Diệp Thành đã truyền lại cho anh một đạo thần thức.
“Chết tiệt, Tần Trạm tên nhóc con cậu cuối cùng cũng truyền âm rồi, chắc không phải đi ngủ hết một tháng đi, tôi đây lo lắng chết được.
Sao rồi, không có gặp phải nguy hiểm gì đấy chứ?”
Giong điệu của Diệp Thành vẫn cứ vô tâm vô phế như thế, nhưng từ lời nói có thể thấy anh ta rất lo lắng, quan tâm đến Tần Trạm.
“Ngủ hết một giấc, khoảng thời gian này mệt chết đi được, có điều cuối cùng cũng đã khôi phục được thần thức” Tần Trạm cười cười trả lời.
Đã rất lâu không nghe giọng nói của Diệp Thành, lúc này nói tới nói lui, vẫn khá là thân thiết.
Nhưng đối phương nếu đã có thể nói đùa được, vậy chứng tỏ ít nhất cũng không gặp nguy hiểm gì.
Sau đó Diệp Thành nói với Tần Trạm một chút về tinh hình chỗ bọn họ.
Biết được Diệp Thành và Lạc Việt Ban Cùng với Chu Lam đều đã gặp được nhau, hiện tại đang tiến về thành cổ Đông Hoàng, Tần Trạm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh lo lắng nhất là mấy người bọn họ bị Thuật Phật Độn đưa đi đến khắp nơi Nam Bắc, như vậy sẽ rất rắc rối để tìm người.
Xét cho cùng, đại lục Thượng Giới này quá lớn, nhưng có vẻ suy.
đoán của anh là đúng, cùng một lúc dịch chuyển đến cùng một địa điểm, vị trí của một vài người sẽ không cách quá xa.
“Haha, nếu anh đã có thể đùa giỡn được chắc là đã phục hồi không ít, ngoài ra nói cho anh một tin tức này, mấy người chúng tôi hiện tại mặc dù vô cùng mệt mỏi, như khi gặp lại nhất định sẽ khiến anh kinh ngạc một phen”” Diệp Thành cười nói.
“Theo như cậu nói, các cậu gần đây có vẻ rất tốt?” Tần Trạm nói.
“Đương nhiên rồi, tôi là ai chứ, dẫn theo Râu Quai Ngón, ở nơi này quả thực là tung hoành ngang dọc”
Diệp Thành không khỏi đắc ý nói: “ Tôi và Lạc Việt Ban đều đột phá tu vi, đạt đến Cảnh xuất khiếu bát phẩm, ngay cả Chu Lam cũng đã đến thất phẩm, lúc trước chúng tôi còn giết hai tên Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn, thu thập được không ít.
Bởi vậy Tần Trạm này, lần sau gặp mặt, cậu cũng đừng tự ti, dù sao có những loại năng lực là trời sinh, không cách nào thay đổi được”
Tần Trạm nhướng mày, tên Diệp Thành này, nghe khẩu khí cũng thật khoe khoang..
Danh Sách Chương: