Mặc dù nói là quốc chủ Bình Thạch mời đến, nhưng với tư cách là người hầu, tất nhiên muốn đi theo thường xuyên.
Kiến trúc của thủ đô Bình Thạch tràn đầy khí thế, tuy nhìn đã trải qua bao đời mưa gió, nhưng lại vẫn có thể nhìn ra khí phái của một trong mười hai hoàng triều lúc ban đầu như cũ.
Người trẻ tuổi dắt mọi người đi thẳng về phía trước, thông qua đi tới hoàng cung.
“Các vị dược sư mời ở đây nghỉ ngơi chút, tôi đi vào thông báo một tiếng”
Người thanh niên mời đám người ngồi xuống cung điện yên tĩnh, rồi sau đó liền nhanh bước rời đi.
“Một canh giờ trước, thì đã có không ít Dược tôn vào trong cung rồi, không biết bọn họ đã xem qua chưa” Đám người ngồi xuống, có một dược tôn hiểu biết mở miệng nói.
“E rằng phải đợi một lúc rồi, nhưng mà Tụ Linh trận của hoàng cung này không tồi, linh khí nồng đậm, ở đây tu luyện một hồi cũng không hao tổn lắm”
“Vẫn còn phải đợi à?”
Tân Trạm ngược lại nhíu mày, không ngờ rằng trị bệnh mà vẫn còn phải xếp hàng.
Nhưng mà nhưu này cũng thật kì lạ, một vạn tử kim linh tệ, sợ là hội trưởng dược sư của một đại hoàng triều như Lỗ Thành cũng phải động tâm.
Nhưng mà cái tin tức cầu y này, tổng cộng mới có thời gian là ba ngày, Lỗ Thành coi như muốn đến thì cũng không đến được”
“Đi ra ngoài dạo vài vòng.”
Tân Trạm đứng ở trong điện có chút bị đè nén, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, ngoài điện có thị vệ đứng thẳng, chứng kiến Tân Trạm cũng không có tỏ vẻ gì, xem ra là cho phép Dược Tôn được đi lại hoạt động tự do, dù sao nơi này cũng là ở ngoài cung, không phải ở trong cung.
Cung Doãn thấy thế cũng đi theo.
Tân Trạm cũng không đi quá xa, đi đến bên cạnh của lớn sơn son của hoàng cung, đang định so sánh một chút sự khác nhau với cung Tân Hoàng.
Đúng lúc này, Tân Trạm liền nhìn thấy không xa hoàng cung, có một cô gái váy đó đang ở chỗ mấy thị nữ túm lại, chậm rãi đi vào.
Khuôn mặt của cô gái này cực kỳ tinh xảo, da trắng nõn nà, môi như bôi chu sa, tư thái cũng là đỉnh cao.
Trên cả con đường đi, không ít tu sĩ đều bị cô gái này hấp dẫn, nhịn không được liếc qua.
Nhưng lại khiến cho Tân Trạm có chút ngoài ý muốn, cũng không phải do tướng mạo của cô gái, mà là không nghĩ tới lại gặp được người quen.
Cô gái này, chính là Ngu Như Mỹ.
Sau khi từ biệt ở thành cổ Đông Hoàng, không ngờ rằng lại có thể gặp lại được ở đây.
Hơn nữa xem dáng vẻ, Ngu Như Mỹ là đi đến hoàng cung Bình Thạch, không biết là có quan hệ gì với người bệnh hay không.
Gặp mặt được người quen, Tân Trạm tự nhiên sẽ không né tránh mà gặp.
Anh luôn sử dụng thủ đoạn khí tức, lúc này dứt khoát cho đối phương một truyền âm thần hồn.
Bước chân Ngu Như Mỹ đột ngột dừng lại, cô ta có chút kinh ngạc nhìn về hướng Tân Trạm, hiển nhiên cô ta không ngờ mình lại đụng phải Tân Trạm ở đây.
“Dược sư Lam”
Khi Ngu Như Mỹ nhìn thấy Tân Trạm, cô ta không khỏi mỉm cười.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Tân Trạm truyền đến, cô ta cũng lập tức thay đổi lời nói.
“Ngu thánh nữ, ngài biết vị dược sư này à” Người hầu gái bên cạnh kinh ngạc hỏi..
Danh Sách Chương: