“Tôi không biết cô nói cái gì, lúc nãy tôi chỉ là đang trốn ở đó mà thôi”
Tiêu Vũ Nhượng đảo mắt, đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận chuyện tiên thảo rồi.
.
Truyện Khoa Huyễn
“Chị ba, nếu anh Tiêu đây đã không nói thật thì không bằng tách ra đi.
Nếu như anh ta thật sự làm chuyện gì sai trái thì chắc chắn những con nguyên thú kia sẽ đuổi theo anh ta”
Đột nhiên Tân Trạm mở miệng nói.
Tiêu Vũ Nhượng thầm nói không ổn, Tân Trạm này xấu xa quá.
Nhưng anh ta còn chưa kịp từ chối thì đã thấy Tân Sương Nhan gật đầu.
“Tiêu Vũ Nhượng, anh đừng đi theo chúng tôi nữa”
Tân Sương Nhan cảnh cáo một tiếng, đột nhiên chuyển hướng.
Phía sau Lôi Long và hơn bảy trăm nguyên thú bay tới kia, chỉ có một bộ phận nhỏ vẫn tiếp tục đuổi giết hai người, mà đại đa số, đều đánh về phía Tiêu Vũ Nhượng.
Rầm rầm rầm!
Đám nguyên thú này giống như phát điên, không ngừng phun ra các loại công kích.
Tiêu Vũ Nhượng trốn đông trốn tây, thân thể vẫn không may trúng vài cái, nhe răng nhếch miệng thống khổ.
“Không được, cứ tiếp tục như thế này, ông đây sẽ không chịu nổi mất”
“Dù sao cũng lấy được chỗ tốt rồi rồi, chuồn thôi!”
Trong lòng Tiêu Vũ Nhượng vừa động, lập tức lấy ra lệnh bài mà Tân gia cho.
Dựa theo ký hiệu huyền bí được giấu trong lệnh bài, chỉ cần anh ta rót linh khí vào trong thứ này, là có thể rời khỏi Huyết Ngọc Không Gian.
Nhưng mà linh khí rót vào một hồi lâu rồi, Tiêu Vũ Nhượng trợn tròn mắt.
Vô dụng!
Bất luận là anh ta thúc giục linh khí như thế nào, lệnh bài giống như bị hỏng vậy, nửa điểm hiệu quả cũng không có.
“Mẹ kiếp tình huống này là sao vậy?”
Tiêu Vũ Nhượng suýt chút hộc máu.
Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chẳng lẽ bản thân là cháu của Tiêu Hoàng tử, lại phải uất ức chết trong tay cái đám nguyên thú không có linh trí này sao?
Mắt thấy đám nguyên thú công kích không ngừng, Tiêu Vũ Nhượng không chống đỡ được.
Anh ta liếc Tân Trạm và Tân Sương Nhan đang bay phía xa một cái, bất chấp thể diện, đột nhiên bay qua.
Ba người bị đánh vẫn tốt hơn một mình anh ta bị đánh, hơn nữa ba người ở cùng nhau, biết đâu lại có cái ý kiến hay gì thì Sao.
“Tân Trạm, em nói cái tên Tiêu Vũ Nhượng kia có bị mắc câu hay không?”
Ở một bên khác, trong lòng Tân Sương Nhan có chút khẩn trương.
“Nếu em đoán không sai, anh ta nhất định sẽ qua đây xin giúp đỡ”
Tân Trạm bình tĩnh nói: “Tứ Tổ Ngũ Tổ nhìn thấy chúng ta, là có thể nhìn thấy chữ chúng ta viết trên đất, đóng giới này lại, tên Tiêu Vũ Nhượng kia sẽ không còn chỗ chạy.”
Tân Sương Nhan định nói tiếp, liền nhìn thấy Tiêu Vũ Nhượng nhếch nhác bay về phía bọn họ.
“Tên này thật sự qua đây rồi” Tân Sương Nhan cười lạnh một tiếng nói.
“Chị ba, lát nữa chị diễn mặt đỏ, em diễn phản diện, phải làm cho tên nhóc này nhả đồ ra” Tân sư đệ dặn dò nói.
“Em yên tâm đi.”
Hai chị em trao đổi xong, Tiêu Vũ Nhượng cũng vô cùng nhếch nhác chạy đến.
“Hai vị cứu mạng với.”.
Danh Sách Chương: