Nhìn thấy Trác Cư khẽ cau mày, Nhạc Nhất Tuần hừ lạnh một tiếng: “Để giết thứ này, tôi đã phải dùng bảo vật do trưởng lão ban cho.
Nội đan bên trong thuộc về tôi, còn lại thuộc về cậu”
“Sư đệ Nhất Tuần lo lắng quá, tôi cũng không nói gì”
Sự khó chịu trong mắt Trác Cư thoáng qua rồi biến mất, nhưng trên mặt lại cười cười.
Anh ta cất những bộ phận quý giá khác của con mãng xà vào trong túi.
“Chúng ta gần như đã hồi phục rồi, cũng nên đi lấy Đoá hoa Thể Điệp”
“Tôi nghĩ những tên võ giả đó vẫn còn sống.
Bọn họ sẽ không lợi dụng chúng ta chiến đấu với yêu thú, nhanh chân đến trước đi”
Trương Đình nhíu mày nói.
“Cho bọn họ mấy cái lá gan cũng không dám, nhưng vì an toàn, chúng ta nên tới sơn cốc để chữa thương và hồi phục”
Nhạc Nhất Tuần trầm giọng nói.
Trác Cư cũng gật đầu, cả năm người đứng dậy đi vào trong sơn cốc.
Nhìn thấy hai cây Đoá hoa Thể Điệp vẫn còn tồn tại trong sơn cốc, vẻ mặt của bọn họ nhanh chóng thả lỏng xuống.
“Dựa theo ghi chép, tác dụng chữa bệnh tốt nhất là khi Đoá hoa Thể Điệp nở rộ hoàn toàn.
Nhìn hai đóa hoa này, tôi sợ mấy ngày nữa chúng sẽ nở.
Chúng ta hãy cứ ở đây đợi thêm vài ngày nữa đi.
Trác Cư sau khi nhìn hoa tiên vài lần, đề nghị nói.
“Đương nhiên, thuốc không có hiệu quả thì lấy nó có ích lợi gì, ngoài ra, cậu và tôi không phải tới đây vì một đoá hoa tiên hoàn chỉnh sao?”
Nhạc Nhất Tuần nói một cách đương nhiên.
Giá trị của hoa tiên phần lớn phụ thuộc vào sự trưởng thành của nó, một loại hoa tiên trưởng thành hoàn toàn có giá trị gấp mấy lần những loại khác, bởi vì khi hoa tiên trưởng thành hoàn toàn, linh khí vốn có bên trong của nó sẽ tăng mạnh.
Ngay cả con mãng xà yêu cũng hiểu rằng ở lại đây canh giữ và đợi hoa tiên trưởng thành, mấy người bọn họ cũng biết mọi việc không nên gấp gáp.
Còn có tin tức của hoa tiên đang ở đây, chỉ có hai người bọn họ biết, cũng không sợ bị người nào truyền ra.
Đám người Trác Cư đóng quân ở trong sơn cốc.
Mặc dù những con mãng xà yêu bên ngoài sơn cốc đã chết, nhưng hơi thở do nó tạo ra sẽ không biến mất ngay lập tức.
Bọn họ cũng không lo lắng những con yêu thú khác ngay lập tức sẽ tìm thấy nơi này.
Năm người ngang tài ngang sức, không ai bị sai sử nên mấy người thay phiên nhau canh giữ ở miệng sơn cốc.
Vào ban đêm ngày hôm sau, đến lượt một thanh niên họ Trương đóng giữ, nhưng đã xảy ra sự cố.
“Tại sao Sư đệ Trương vẫn chưa trở lại?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Trác Cư lần đầu tiên phát hiện có điều không ổn, dựa theo tính cách thông thường của Sư đệ Trương của anh ta, dựa theo thời gian đáng lẽ phải về đúng giờ, nhưng lúc này lại không thấy tăm hơi đâu.
Khi anh ta đi ra khỏi sơn cốc, cũng không tìm thấy dấu vết của người nào.
“Nhạc Nhất Tuần, tối hôm qua các người đi ra ngoài đúng không?” Trác Cư lạnh lùng nhìn hai người.
“Sư huynh Trác Cư, ý của anh là gì hả? Anh nghỉ ngờ tôi giết Sư đệ Trương không thành sao?” Nhạc Nhất Tuần cau mày nói.
“Chỉ có một vài người chúng ta ở đây.
Nếu không liên quan gì đến anh, chẳng lẽ là Tân Trạm sao?” Trác Cư cười nói..
Danh Sách Chương: