Mục lục
Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chương 875: Thánh Tử bất bại.

Tân Trạm để những tia sáng kí ức chui vào trong đầu, dùng tốc độ nhanh nhất cho những mảng kí ức chạy một lượt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thời gian chỉ có một ngày, Tân Trạm cũng không có nhiều tinh lực để tu luyện một lượng lớn công pháp, ba loại này vừa hay rất phù hợp.

Trong vòng một ngày một đêm, cho dù là Tần Trạm hay là Triệu Tân Đông đều đang trong quá trình khố luyện.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng ở thế giới bên ngoài, cuộc đại chiến của hai người đã gây náo động như có tảng đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Mười bốn đệ tự của Vấn Tông, cách hai mươi năm mới lựa chọn ra một lần, bất luận là Thánh Tử hay là Chuẩn Thánh Tử, chỉ cần ở thời điểm đó, không có người nào có thể đánh bại được. Hơn nữa kể từ khi Vấn Tông thành lập tới nay, hiếm có chuyện Thánh Tử chết dưới tay người ngoài tông.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thậm chí mười bốn đệ tử của Vấn Tông căn bản chưa từng có ai chết dưới tay võ giả bên ngoài, đây tuyệt đối là một kỷ lục khiến cho người ta phải bàng hoàng.

Mà chính trong ngày hôm nay, Tân Trạm, người đứng vị trí thứ hai trong bảng Anh Kiệt, sẽ thách đấu với Triệu Tân Đông. Tuy rằng đối thủ chỉ là một Chuẩn Thánh Tử, nhưng anh ta cũng là một nhân tài đỉnh cao với nền tảng tu luyện vững chắc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sáng sớm hôm sau, một dòng người đua nhau tới quảng trường Vấn Tông, ngay khi mặt trời vừa ló ra, quảng trường đã đông đúc đến nghẹt thở.

Thậm chí một số người trước đây vốn không quan tâm đến Thiên Kiêu Thịnh Hội cũng đã đến đây chỉ để chứng kiến trận quyết đấu tuyệt vời này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một nhóm người tụ tập lại, tất nhiên sẽ nói chuyện phiếm, đưa ra những ý kiến khác nhau về cục diện của trận đấu này.

“Nghe nói, một số tông môn đã lén lút cá cược tỷ số trận đấu. Triệu Tân Đông chỉ có một ăn một, còn Tần Trạm thì là một ăn ba, hơn nữa vẫn chưa có ai mua Tân Trạm. Điều này cho thấy mọi người đều xem trọng Triệu Tân Đông” Có người nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Đây là điều đương nhiên mà, tên Tân Trạm đó chỉ là một tiện dân tầm thường ở thế giới bên ngoài, không có thân phận đặc biệt còn Triệu Tân Đông là cháu ruột của trưởng lão Triệu cơ mà.

“Không chỉ có v: ạ hết kinh mạch rồi, tôi có nghe được thông tin, người này trước đây gõ chuông Thiên Kiêu, làm nứt ra mười ba đường vân, có điều đã dùng thủ đoạn nào đó để giấu nhẹm đi, thực lực thực tế của anh ta vô cùng yếu”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Nực cười! Vậy các người giải thích thế nào về việc Tân Trạm chủ động khiêu chiến Triệu Tân Đông? Lẽ nào anh ta chỉ là nhất thời kích động thôi sao?” Một võ giả ở thế giới bên ngoài nghe vậy cảm thấy khó chịu, lạnh lùng chêm vào một câu.

“Người anh em, với cục diện ngày hôm qua, Tân Trạm còn có lựa chọn nào khác?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Người nói đầu tiên lại tiếp lời: “Nếu nói là Tân Trạm chủ động khiêu chiến, không bằng nói cậu Triệu thông minh hơn người, cố ý công kích làm cho Tân Trạm kích động phải tới mức đòi khiêu chiến”

“Nói có lý lắm, với trình độ của cậu Triệu, dư sức đạp chết tên Tân Trạm đó” Có người nói thêm vào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Vấn Tông trước nay chưa từng có tiền lệ Thánh Tử chết dưới tay võ giả ở thế giới bên ngoài, lần này cũng sẽ không có gì thay đổi đâu.

Võ giả ở thế giới bên ngoài nói không lại đối phương, tức giận đến đỏ mặt, lặng im không nói nữa, nằm đấm khẽ dơ lên, trong lòng thay Tân Trạm cố gắng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mặt trời đã càng lên cao, trái tim của công chúng cũng lay động theo ánh mặt trời Khi thời gian đến gần, một bóng người mặc đồ trắng từ xa đi tới “Triệu Tân Đông tới rồi”

“Triệu Thánh Tử hùng mạnh, giết chết tên võ giả ở thế giới bên ngoài đó đi” Có người hét lớn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dòng người đông như nước, dạt ra chia làm hai bên, nhường lại một con đường nhỏ, Sợ sệt nhìn Nét mặt Triệu Tân Đông bình thản nở nụ cười, bước đi không nhanh không chậm, nhìn có vẻ hết sức thong thả. Có được bảo bối mà ngày hôm qua ông nội tặng cho, Triệu Tân Đông tin chắc rằng mình nhất định sẽ thẳng trận này.

Anh ta nhảy một cái, bước lên võ đài.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Trưởng lão, thời gian sắp tới rồi, tên Tân Trạm này có phải là sợ không dám đến rồi không?” Được một lúc, Triệu Tân Đông có vẻ không nhẫn nại được nữa, anh ta nhìn sang vị trưởng lão phán quyết bên cạnh, lạnh lùng hỏi Khán giả cũng bắt đầu xôn xao, không lẽ Tân Trạm thực sự đã trốn rồi sao? Nếu như vậy, thì thật mất mặt quá.

Giữa đoàn người, một cô gái mặc váy đen khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua võ đài trống trải, sau đó nét mặt cô ta có chút thay đổi rồi lại tiếp tục nhìn vào khoảng không xa xăm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ha ha, thời gian còn chưa tới, anh đã nóng vội đòi xin chết rồi hay sao?”

Một tiếng cười lớn vang lên, Tân Trạm, Diệp Thành và Lạc Việt Ban dùng khinh công bay tới, trực tiếp đáp xuống trước mắt mọi người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phía sau bọn họ, sắc mặt võ giả ở thế giới bên ngoài bình tĩnh, đẩy Tiết Đại Tráng chầm chậm bước tới “Mày còn dám tới?” Triệu Tân Đông nhìn thấy Tiết Đại Tráng trong tình trạng vết thương còn chưa lành, không khỏi cười lạnh một cái.

Tiết Đại Tráng ho nhẹ mấy cái, ánh mắt có chút sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Tân Đông mà lựa chọn lảng tránh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tân Trạm nhìn thấy bộ dạng này của Tiết Đại Tráng chỉ thở dài một cái, tâm trạng lại càng trầm trọng, không nhịn được mà xiết chặt nắm đấm.

Tân Trạm xoay người, trong chớp mắt đã bước lên võ đài.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi nhìn thấy hai người đã lên võ đài, trưởng lão phán quyết của Vấn Tông lướt mắt nhìn một lượt khán giả, bắt đầu nói: “Các ngài, có một điều cần nói rõ, trấn đấu này không thuộc sự quản lý của Thiên Kiêu Thịnh Hội ‘Vấn Tông của chúng tôi, mà là trận quyết đấu giữa hai vị thiên tài này. Chỉ là trận đấu diễn ra ở địa điểm này, bất luận thắng hay bại, Vấn Tông chúng tôi đều không cố vấn, cũng không giúp đố”

Tân Trạm khẽ gật đầu, hàm ý mà Vấn Tông nói anh đã hiểu rõ, Vấn Tông nói rõ sẽ không giúp đỡ, cũng chính là ý nói, nếu như anh thất thế, cũng sẽ không cho phép bất cứ người nào giúp đỡ anh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dưới khán đài lúc này, ông cụ Cố và cụ Khương đều đến để cổ vũ anh.

“Trưởng lão Hứa, hai vị thanh niên này đều là nhân vật Thiên Kiêu, nếu có người nào phải chết cũng thật là đáng tiếc quá”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Các ngài gia chủ cũng như trưởng lão lúc này đều ngồi ở trên khán đài, ông cụ Cố nhìn sang phía Tân Trạm một cái, khế nói: “Người trẻ tuổi ý mà, ít nhiều cũng nhất thời kích động, có thể để tôi làm một thuyết khách, trận đấu này chỉ phân thẳng bại, không phân chia sống chết, có được không?”

Ông cụ Cố vừa nói ra những lời này, toàn bộ khán giả đều náo động.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhiều người nhìn Tân Trạm với vẻ mặt khác lạ. Ông cụ Cố vẫn luôn bảo vệ cho nhà họ Tân, luôn vừa ý với Tân Trạm, cả thế giới này đều biết điều đó. Bọn họ đều đang đoán già đoán non, lời này có phải là Tân Trạm xúi giục đối phương nói ra, trận đấu này không phân sống chết.

Đây là Tân Trạm đã biết sợ rồi sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trên võ đài, Tân Trạm cũng cười khổ một cái, thái độ của ông cụ Cố anh hiểu được, đó là cụ đang lo lắng cho anh, sợ rằng anh không phải là đối thủ của Triệu Tân Đông, muốn bảo vệ anh.

Nhưng nói như vậy, lại vô tình làm mọi người hiểu lầm rằng anh không dám chiến đấu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ông cụ Cố nói chí phải, thực ra Vấn Tông chúng tôi cũng rất tiếc cho hai vị thiên tài này, nếu hai người họ đồng ý, cũng không phải không thể thay đổi” Trên ghế khán giả của võ đài, ánh mắt trưởng lão Tuân của Vấn Tông ánh mắt liếc qua, lạnh nhạt nói.

Khán giả hét ngày một lớn, vốn dĩ đã nói là trận đấu sinh tử, không lẽ giờ lại biến thành trận đấu thông thường hay sao? Thật làm người ta thất vọng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Cảm ơn các ngài trưởng lão, cảm ơn ý tốt của mọi người.”

Khi Triệu Tân Đông nghe thấy những lời đó, một sự chế giễu hiện lên trong mắt anh ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Thế nhưng theo tôi thấy, mâu thuẫn của tôi và Tân Trạm là không thể hòa giải được, tôi không đồng ý thay đổi quy tắc, vốn đã quyết định đây là trận đấu sinh tử, thì phải phân sống chết tới cuối cùng”

“Nếu ai cũng tùy tiện thay đổi quy tắc, vậy thì quy tắc còn tồn tại ý nghĩa gì được nữa?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Triệu Tân Đông ngẩng đầu nhìn lướt lên khán đài phía trên, lời nói mỉa mai khiến cho mặt ông cụ Cố đột nhiên biến sắc.

“Mày thấy vậy có đúng không?” Triệu Tân Đông nói xong liền quay sang nhìn Tần Trạm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng Tần Trạm lại không thèm để ý đến đối phương, mà chỉ nhìn ông cụ Cố, chắp tay nói: “Tiền bối Cô, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng hôm nay tôi nhất định phải giết Triệu Tân Đông”

Lúc này ông cụ Cố chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Còn giả bộ gì chứ? Chỉ sợ sau khi tôi từ chối, mày phải cổ tỏ ra quả cảm ý chứ” Triệu Tân Đông cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Hieuj10 Tháng mười một, 2022 17:45
Hhh
BÌNH LUẬN FACEBOOK