“Tiền bối đừng nói giỡn với tôi, tự tôi biết mình không sống nổi nữa.” Lỗ Thiện Văn cười khổ một tiếng nói.
Anh ta đã nhìn ra được, Tần Trạm và Triệu Hạo Thiên muốn làm chuyện lớn kinh thiên động địa, mình bị kẹp ở chính giữa, không có cơ hội sống, vì thế căn bản không ôm ấp hy vọng gì.
“Giết Mục Đồ, đối với tôi rất đơn giản.” Tân Trạm nói: “Hơn nữa tôi sẽ cho.
cơ hội, cho cậu tự mình ra tay.”
“Cảm ơn tiền bối.” Lỗ Thiện Văn vô cùng ngạc nhiên, dập đầu lạy đến đỏ cả trán.
Anh ta thật sự không sợ hãi gì cái chết cho lắm, thật ra dựa theo lẽ thường thì mình đã bị hạ bệ, Mục Đồ lại có thái độ như thế, kết cục của anh ta sẽ không tốt đẹp hơn gì so với ông đội trưởng bị hắn giết chết.
Vì thế trước khi chết có thể tự tay giết chết Mục Đồ là anh ta đã hài lòng lắm rồi.
“Tôi đến tầng ba thả những tu sĩ thượng giới kia, nhất định sẽ gây ra động tĩnh, Vấn Tông sẽ phái người đến, trong lúc này cậu có thể chống đỡ được bao lâu” Triệu Hạo Thiên nói.
“Tâng ba nhà giam tổng cộng có sáu tu sĩ thượng giới, trong đó có ba người có thể cứu, ba người khác không thể thả”
Tân Trạm lên tiếng, lấy một thẻ ngọc đưa cho Triệu Hạo Thiên.
Khôi Ách từng đi lên tầng ba, đã gặp hết tất cả tù nhân, bên trong sáu người này có ba nhân vật mạnh mẽ đến nỗi có thể hủy diệt hết phần lớn tu sĩ, không thể thả được.
“Cậu đang ra lệnh cho tôi làm việc đó à?” Triệu Hạo Thiên lạnh lùng nói.
iên bối muốn lấy lại tự do chứ không muốn hủy diệt thế giới này chứ nhỉ” Tân Trạm nói.
“Được, bản tôn có thể hứa với cậu, nhưng cậu còn chưa nói cậu có thể chống đỡ được bao lâu.” Triệu Hạo Thiên cau mày nói.
“Tiền bối cần bao lâu để thả những tu sĩ kia.” Tân Trạm hỏi ngược lại.
“Mỗi người đại khái mất một nén nhang, vì thế cần thời gian ba nén nhang.”
“Vậy tôi có thể chống đỡ được trong vòng ba nén nhang.”
“Thằng nhóc, nói chuyện đừng có ngông nghênh quá.”
Triệu Hạo Thiên không vui nói: ‘Lúc tôi đang phá giải cấm chế, không hề có chút sức phòng bị nào, nếu bị công kích vào lúc này thì đến khi đó cả tôi và cậu đều không trốn được.”
“Tôi tin tưởng tiền bối, cũng xin tiền bối hãy tin tưởng tôi.” Tân Trạm hờ hững nói.
“Được, tôi sẽ tin cậu lần này.”
Triệu Hạo Thiên liếc ra sau Tần Trạm một cái nói: “Tôi biết sau lưng cậu có một người thượng giới đi theo, nhưng tên này tu vi không đủ, cậu đừng hy vọng hắn tôi có thể giúp được cậu.”
“Tôi có cách khác.”
Tần Trạm khẽ mỉm cười.
Cửa lao lại mở ra lần nữa, Triệu Hạo Thiên ẩn nấp thân mình vì thế Mục Đồ ở bên ngoài chỉ nhìn thấy Tân Trạm và Lỗ Thiện Văn đi ra ngoài.
“Đại nhân, vừa nãy phòng giam chấn động là có chuyện gì xảy ra?” Mục Đồ đi đến hỏi.
Tuy rằng Tần Trạm niêm phong trận pháp lại nhưng Mục Đồ đứng cách đó rất gần nên vẫn có thể cảm nhận được mới nãy có chút khác thường.
“Đi ra chỗ khác.”
Tân Trạm cũng không để ý đến gã, cất bước đi đến khu vực phòng giam khác, mà Lỗ Thiện Văn thì đi sát ở đằng sau.
Mục Đồ bị gạt sang một bên làm gương mặt của gã có chút khó coi, nhưng chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Lúc này, chỗ phòng giam của Diệp Thành và râu quai nón không ngừng vang lên một trận rọi vang vọng, còn kèm theo cả tiếng kêu rên của tù nhân.
Mấy tên cai ngục mang trên mặt nụ cười tàn nhẫn không ngừng quật lên người của mấy người tù nhân.
Nhìn những người này bị đánh đến da thịt lở loét, bọn họ còn lộ ra nét mặt khá là hưởng thụ.
“Lão Hắc này, ngày nào ông còn không giao ra Thuật Thôn Thiên thì bọn tôi sẽ đánh ông một ngày, tự ông suy nghĩ cho kỹ đi, sớm chịu thua một chút để miễn cho bị hành hạ.”
“Còn cái tên phế vật này nữa, kho báu giấu ở chỗ nào, nói cho ông biết.”
Bốp bốp bốp!
Tiếng roi không ngừng vang lên, mấy tên cai ngục vung roi tính chất đặc biệt, không ngừng quất xuống người tù nhân, trên roi này có móc câu đặc biệt có thể đâm thủng da thịt của bọn họ, để lại từng vết máu đỏ tươi, nhìn thấy mà rợn người.
“Lão Hắc, nghe nói lúc ông bị tóm vợ ông còn chưa sinh con nữa nhỉ, nhiều năm thế rồi, quá nửa là vợ ông đã chạy theo thằng đàn ông nào khác rồi, con ông cũng đã đi ra đường ăn mày cười gắn.
“Anh Từ đừng nói như vậy, không chừng đã chết từ lâu rồi” Một gã cai ngục khác cười nói.
“Dù sao cũng không còn cha, chắc là mẹ nó trực tiếp bóp chết đứa con rồi.”
“Ha ha ha.”
Đám cai ngục cũng cười lớn, niềm vui lớn nhất trong ngày của bọn chúng chính là hành hạ những phạm nhân này, sẵn tiện châm biếm bọn họ, lấy điều này ra so sánh với mình để nảy sinh ra cảm giác hạnh phúc.
“Cái đám súc sinh bọn bây” Đôi mắt Lão Hắc đỏ bừng, thấp giọng mắng.
Vốn dĩ những lời châm biếm này tuy rằng cực kỳ ghê tởm, nhưng mỗi ngày đều nghe đến mòn tai rồi, căn bản không giận nổi.
Nhưng trước đây không lâu ông vừa mới nhìn thấy hình ảnh do Tân Trạm dùng thần thức truyền tới, bây giờ ¡” Một cai ngục vừa đánh Lão Hắc vừa lại tiếp tục nghe đám mất dạy này sỉ nhục vợ và con của mình, Lão Hắc căn bản không thể nhịn được.
“Ôi chà, còn dám cãi lại, đánh thêm một trăm roi nữa cho tao.” Tên cai ngục này cười gẵn nói..
Danh Sách Chương: